Old school Swatch Watches
Nghe nói anh yêu em

Nghe nói anh yêu em

Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325112

Bình chọn: 9.5.00/10/511 lượt.

cơn buồn nôn lại càng dữ dội, Lương Duyệt loạng choạng, bàn tay cứ quờ quạng mãi mà cũng không tìm thấy chiếc chìa khoá để trong túi, cô cố nén cơn buồn nôn tiếp tục tìm.Có ai đó ở phía sau móc lấy chìa khoá, mở cửa xe. Lương Duyệt không còn hơi sức để kháng cự, cô lập tức ngồi vào xe, gục đầu vào thành ghế.____ (263)Xe vừa chạy, ruột gan cô như lộn hết cả lên, và cô đã nôn suốt dọc đường cho tới lúc về đến nhà, đến khi lờ mờ nhìn thấy Long Đình thì cô gần như đã chìm hẳn vào cơn say.Cô nhớ là mình đã cười với bóng mình trong gương và đã nói với Trinh Hy Tắc rất nhiều, sau cùng thì mùi rượu lại xộc lên, nhịp tim cô mỗi lúc một nhanh hơn, trong tai như có cả một đàn ong đang vo ve, khiến cô cảm thấy như ngạt thở.Một người nào đó đã loạng choạng bế cô lên, rồi sau đó cô lại được người ấy thay quần áo, lau người cho.Cô đưa tay sờ lên mặt người ấy trong bóng tối, rất quen thuộc và cũng rất ấm áp.Rồi, cô bật cười: “Chung Lỗi, sao anh vẫn chưa đi?”.Bàn tay đang lau mặt cho cô bỗng dừng lại trong giây lát, một lúc sau lại tiếp tục lau.Sau đó, cô lại nói với người ấy rất nhiều, rất nhiều, cho đến khi ngủ thiếp đi. CHƯƠNG 43: CHUYỆN NĂM 2008Khi Lương Duyệt tỉnh dậy, xung quanh rất yên tĩnh. Một ngôi nhà quen thuộc với cách bài trí quen thuộc, nhưng đã không còn thấy bóng dáng người nói chuyện với cô đêm qua đâu nữa. Cô biết mình đã nhầm lẫn, càng hiể rõ tâm trạng của Trịnh Hy Tắc sẽ như thế nào khi bị cô nhận nhầm là Chung Lỗi.Cô cũng cảm thấy day dứt trong lòng về chuyện đó. Cô tìm quanh, nhưng không thấy ai, đành tự an ủi mình rằng, anh đi rồi cũng tốt, như vậy cô sẽ không cần cảm thấy day dứt áy náy nữa.Cảm thấy miệng mình đắng ngắt, cô lấy một hộp sữa chua ra uống, liếc mắt ra ngoài thì nhìn thấy chiếc TT màu trắng của mình vẫn cò trong sân. Không lẽ anh ấy vội tới mức không kịp lái nó đi? Trong lòng cô chợt loé lên một tia hy vọng mỏng manh, cô vội bỏ hộp sữa chua trong tay xuống và định chạy đi tìm anh để giải thích rằng, tối hôm qua cô đã uống quá nhiều.Nhưng, thật bất ngờ, một chiếc xe đỗ lại trong sân, cánh cửa bật ra, anh và hai người khác cùng bước vào. Lương Duyệt kinh ngạc vội ra mở cửa.Cuối cùng, đã đến lúc cô phải đối diện với câu chuyện tiếp theo.Khi mà khoảng thời gian chín năm cà cảnh tượng trước mắt cùng hoà vào nhau, cô chỉ còn biết đón nhận mà thôi. Cô cần phải vượt lên những khó khăn sắp tới bằng một ý chí kiên cường, rồi thỉnh thoảng lại xuất hiện bên anh, hoàn thành nhiệm vụ của mình.Sau một hồi họ hàn huyên, một lần nữa Lương Duyệt lại thấy được quyết tâm giành chiến thắng của Trịnh Hy Tắc. Trong số hai người cùng bước vào nhà với anh, một người là cố vần luật nội bộ sẽ nắm vững mọi động thái về kinh tế của Trịnh Minh Tắc, một người phụ trách việc tìm hiểu tình hình tài chính của anh ta.Họ ngồi bên bàn trà để bàn về một kế hoạch bí mật, Trịnh Hy Tắc nghe với vẻ rất chăm chú, bình tĩnh, thi thoảng lại nêu ra những chi tiết xác đáng, ánh mắt rất kiên định.____ (264)Anh mới chính là người đứng đầu thực sự của Trung thiên, anh không phải phụ trách bất cứ việc gì, mà chỉ cần xác định rõ mục tiêu của mình.Một cuộc chiến sẽ toàn thắng, và mục tiêu chính là những kẻ tham lam mà gươm đã kề cổ nhưng vẫn không hay biết gì, họ cứ tưởng rằng khi đã ngồi ở ngôi cao rồi thì cứ việc kê cao gối ngủ yên, nhưng không ngờ sẽ có ngày mình lại bị chính tiền tài và quyền lực đẩy xuống vực sâu.Ai mới là vua, có lẽ đã quá rõ ràng.Lương Duyệt rất ít khi xen vào. Sau khi rót nước hoa quả cho họ xong, cô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, quan sát mọi cử chỉ, sắc mặt của Trịnh Hy Tắc và cố khắc sâu hình ảnh đó trong lòng.Đó là một thứ tình cảm rất phức tạp, cô đã đoán trước mình sẽ giống như con thiêu thân lao vào lửa, nhưng lại chẳng dám rời xa, cứ muốn ở gần. Cô luôn nhớ hình ảnh anh giơ tay đón cô, khi cô buông người từ tầng ba xuống. Cánh tay to lớn và giang rộng ấy khiến cô cảm thấy an toàn và ấm áp.Nhưng cô cũng không quên, anh đã từng nói, anh sẽ nói với người con gái mình yêu từ đó, nhưng cô đến giờ vẫn chưa nghe được cái từ đó của anh.Đàn ông đúng là có thể khiến cho phụ nữ có cảm giác không an toàn, Lương Duyệt cười đau khổ.Trịnh Hy Tắc vẫn ngồi nguyên tại chỗ, dường như anh đang suy nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên anh hỏi: “Em cười gì thế?”Lương Duyệt giật mình, vội đáp: “Em còn có một cách tấn công anh ta, nhưng bây giờ thì em chưa nói cho anh biết được. Cách này sẽ không làm hỏng kế hoạch của các anh đâu”.Anh thẫn thờ nhìn nụ cười mang vẻ lém lỉnh của cô, mặc dủ vẻ mặt cô vẫn nhợt nhạt, sau cơn say, những sợi tóc dài xoà xuống che mất đôi mắt đen, khiến cho nụ cười tinh nghịch của cô kém phần vui vẻ. Anh rời mắt đi một cách khó khăn rồi mới tiếp tục câu chuyện được: “Tuỳ em thôi, có điều tốt nhất là đừng làm to chuyện quá”.Cô khẽ cười: “Không đâu, chuyện mà em nói tới rất nhỏ, thậm chí cũng không hề có chuyện thông báo hoặc đưa lên mặt báo gì đâu”.Anh “ừ” một tiếng, sau đó lại tiếp tục bàn về các bước tiếp theo với hai người kia. Lương Duyệt khẽ kháng đứng dậy, sau đó bước nhanh lên gác.Một lúc sau, cô lấy điện