Nghe nói anh yêu em

Nghe nói anh yêu em

Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324751

Bình chọn: 7.00/10/475 lượt.

áp lại bằng một tiềng ậm ừ, vẻ như không mấy chú tâm, sở dĩ câu trả lời không rõ ràng vì miệng cô vẫn còn đang cắn móng tay.Sau câu trả lời của cô, một hồi lâu sau anh mới lại nói: “Toàn bộ séc để trả tiền của căn nhà anh đều đã để trong ví của em rồi đấy, ngày mai nhớ nhanh chóng chuyển đến cho họ.”Cô dừng lại trong giây lát, gật đầu thật mạnh, để chứng tỏ rằng mình đã nghe thấy, sau đó bỏ tay ra, nói với vẻ mặt rất bình thản: “À, vâng. Ngày mai em sẽ để lại một nửa cho anh.”“Ngày mai đã có phiên xử rồi à?” Thấy cô có vẻ chưa muốn đi ngủ, anh liền tìm một chủ đề khác.“Không, vụ án Húc Mậu Lý sang cuối tuần sau mới xử.” cô lại tiếp tục cắn móng tay.“Văn phòng của bọn em không định tìm người của Toà án và Viện kiểm soát để uống rượu sao?” anh cười nói, trong bụng hiểu rất rõ vì sao cô lại có vẻ căng thẳng như vậy.“Doanh Doanh và Hàn Ly đã tới đó rồi, nghe nói Viện trưởng Hình rất coi trọng vụ án này, cho dù đã đặt vấn đề rồi cũng chẳng có gì đảm bảo. Em nghĩ, mình cần phải chuẩn bị kỹ hơn một chút.” Đôi mắt cô vẫn không rời khỏi đám tài liệu, giọng nói cũng rất bình thản.“Ồ, anh hiểu rồi. Nhưng em cũng nên đi ngủ sớm một chút.” Không chờ cô trả lời, anh đưa tay tắt chiếc đèn bàn, xoay người nằm xuống, phía sau lưng anh vẫn là tiếng lật giở tài liệu xoàn xoạt.Ngồi lại một mình, bỗng nhiên Lương Duyệt cảm thấy trong tai mình toàn tiếng ù ù như tiếng ong kêu, ánh đèn của ngọn đèn đầu giường cũng trở nên mờ ảo hơn. Cô nhắm đôi mắt cay sè, nhấc chiếc kính xuống vẻ mệt mỏi, ánh đèn mờ ảo luôn làm cô có cảm giác không rõ ràng. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn nhớ rõ ngôi nhà đầu tiên của họ, một căn phòng nhỏ chưa đầy mười mét mà đến một ngọn đèn sáng cũng không có và mỗi khi đêm đến, cũng dưới ánh đèn mờ ảo giống như thế này nó đã mang đến cho cô giấc ngủ rất êm đềm và ngon lành. Bây giờ, khi mà ngọn đèn chùm bên giường đã là được thay bằng kiệt tác của các danh sư nước Ý, không hiểu sao ánh sáng của nó lại trở nên lạnh lẽo đến thế, dù họ đã thay bóng đèn không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không sao tìm lại được cảm giác ngọt ngào như thuở nào.Có lẽ, tất cả những gì mà bạn đã có đều tốt đẹp, chỉ cần bạn không còn sở hữu nó.Xung quanh khu Quốc Mậu toàn là những toà nhà cao chọc trời, hai bên con đường chính nối liền CBD lại càng là những khu đất mà mỗi mét tới cả đống tiền, vì thế có không ít doanh nghiệp và công ty đều cố sức kiếm bằng được một miếng đất bé bằng bàn tay để đặt trụ sở làm việc ở đây và để chứng tỏ với người đời về thực lực kinh tế của mình. Đúng vậy, hầu hết những người đàn ông và phụ nữ đi đi lại lại ở đây đều ngẩng cao đầu, sải những bước dài chắc chắn, dù họ làm công việc gì họ cũng đều rất tự hào, tới mức mà đến mi mắt cũng trở nên trống rỗng. Đúng như lời mà Lương Duyệt nói với mấy chị em khi nhận được yêu cầu sang làm việc ở OFFER, ở đầu dây bên kia vang lên những tiếng rú, con nhỏ, mày gặp may rồi !____ (9)Có may thật không? Có lẽ là thế thật.Lúc ấy, Lương Duyệt dự tuyển chân trợ lý hành chính cho Văn phòng luật sư, nói bằng cách nói thông thường của đại chúng, thì đó là một chân tạp vụ. Khi có công văn thì đánh máy, khi không có công văn thì đun nước pha trà, nếu không phải đun nước pha trà thì sẽ hỗ trợ đổ rác cho cô Trương nhân viên dọn vệ sinh của văn phòng .Nhưng, có thể chống chọi cầm cự được đến ngày nay cô cũng được xem là nhân vật cấp nguyên lão rồi, ngay cả ông chủ Hàn Ly cũng phải ôm ra cả đống phong bao đỏ biểu dương riêng cho cô mỗi dịp cuối năm , để chứng tỏ sự vừa lòng và khen ngợi của mình.“Luật sư Lương, Vụ Minh Đạt tôi đã làm xong rồi, tôi đã để báo báo lên bàn cho chị.”“Luật sư Lương, buổi trưa nếu chị rỗi, chúng ta sẽ cùng ăn cơm và nói chuyện được không? Chị cũng biết đấy, vụ kiện này chúng tôi không thể nào thua được.”“Luật sư Lương, những điều khoản hoà giải ngoài phòng xử tôi đã nghĩ kỹ rồi, liệu có thể thay đổi được không?”Vừa mở hòm thư điện tử, hàng loạt thư nhắn đập vào mắt khiến cô hoa cả mắt, Lương Duyệt thở dài, rồi lần lượt trả lời từng thư một. Nhưng mới đánh được hai chữ thì bàn tay cô dừng lại, cô lại rơi vào trạng thái vô thức mơ hồ. Hiện tượng này gần đây xảy ra khá thường xuyên, nhưng cô luôn tự trấn an rằng, tại mình bận quá nên dẫn tới hiện tượng mất trí nhớ tạm thời của đại não. Mãi cho tới khi có một tiếng nói vang lên phá tan sự tự ru ngủ của cô, cô đành phải đối diện với hiện thực.“Tiểu Lương, sao em lại ngồi thần người ra thế?”Lương Duyệt phì cười, “Thím Trương, sao cô lại nói thẳng quá vậy. Dù thế nào thì cũng phải giữ lại một chút hình ảnh cho cái người gần là sếp chứ!”Thím Trương đang đứng tưới cho chậu hoa cạnh chiếc bàn cũng quay lại phì cười, rồi nháy mắt với cô vẻ bí hiểm, nói:“Hãy yên tâm đi, khi vào tôi đã đóng cửa rồi. Nói đi, có phải là lại nhớ đến cậu Trịnh của cô không? Tôi thấy cậu Trịnh được đấy, nếu không có vụ án Trung Thiên hồi ấy thì hai người đâu có duyên phận với nhau…”Lương Duyệt cầm tách trà đến trước mặt thím Trương: “Thím uống đi ạ.”Cô Trương nhìn cốc trà trước mặt, làm vẻ càu nhàu, “Chắc là lại có ý bảo tôi nhiều lờ


The Soda Pop