
ộ nói chiếc xe ngay sau đó nổ mạnh, nếu không có cô, e rằng mạng này của tôi đã không còn.”
Mộc Mộc thầm nghĩ, Phó Dịch Phong có thể nói ra những lời này, xem như không tệ.
“Rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại không thể thở được thế?” Mộc Mộc tò mò.
“Là hen suyễn, tôi không thể ăn hạt điều, mà ngày qua bạn gái cũ của tôi lại âm thầm rắc bột điều vào thức ăn, hại tôi thành ra như vậy.” Phó Dịch Phong giải thích.
“Chắc chắn anh đã làm chuyện có lỗi với cô gái kia cho nên người ta mới trả thù.” Mộc Mộc phân tích.
“Cô ấy muốn kết hôn với tôi, tôi nói có thể kết hôn nhưng điều kiện là phải đồng ý mối quan hệ ba người.” Phó Dịch Phong không mời mà ngồi, tự động cầm lấy quả táo ăn.
Sau một lúc Mộc Mộc mới hiểu được hàm nghĩa của câu ‘mối quan hệ ba người’, lập tức không chút keo kiệt chưng ra vẻ mặt chán ghét.
“Đừng dùng vẻ mặt này, khẩu vị tôi không nặng như vậy, chỉ là muốn xóa bỏ ý nghĩ muốn kết hôn trong đầu cô ấy thôi.” Phó Dịch Phong chân thành nói: “Tuy rằng trước khi kết hôn tôi đa tình, nhưng sau khi kết hôn tôi quyết chỉ có một người phụ nữ là vợ tôi mà thôi. Cho nên vợ tôi nhất định phải là người phụ nữ tôi yêu, đáng tiếc cô ấy không phải.”
“Trước khi kết hôn đa tình, còn sau khi kết hôn sẽ chung tình á?” Mộc Mộc không tin: “Anh mà chung tình được như vậy thì đã không còn là Phó Dịch Phong .”
“Không phải tôi chung tình, mà là có trách nhiệm với con cái.” Phó Dịch Phong nhìn vết cắn trên quả táo, đợi cho thịt táo trắng ngần chuyển sang màu nâu mới nói tiếp: “Tôi từng thề, nhất định phải để cho con của tôi có một gia đình đầy đủ.”
Quen quá, Mộc Mộc cảm thấy hình như mình đã từng xem trên TV, không khỏi thốt lên: “Có phải ba anh ngoại tình khiến trái tim mẹ anh tan vỡ, sau đó mẹ anh ngã bệnh, buồn bực mà chết không?”
Phó Dịch Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nói lên một câu –”Sao cô biết?”.
Mộc Mộc hiểu ra mọi chuyện, quả nhiên đằng sau mỗi đứa trẻ giàu có đều có một tuổi thơ bất hạnh.
Khó trách anh ta lại nổi giận vì câu “Mẹ anh không dạy anh không được xen vào việc của người khác à?” của cô.
“À đúng rồi, cô nghĩ thế nào mà lại đi xem mặt cái tên cuồng mẹ đó? Nghe thấy cậu ta nói ‘Mẹ tôi nói’ là tôi muốn đánh người.” Phó Dịch Phong chuyển đề tài sang người cô.
Mộc Mộc thầm nghĩ, bây giờ hiệu quả cách âm của nhà hàng quá kém.
“Đừng nói là cô muốn xem mặt là để quên đi Trầm Ngang đấy?” Phó Dịch Phong nhướng mày, ánh mắt vô cùng khiêu thích.
Mộc Mộc bắt đầu hối hận vì đã cứu anh ta.
“Nói thật cần gì phải xem mặt, nếu cô muốn quên Trầm Ngang thì ngay trước mặt cô còn có một người đây.” Phó Dịch Phong híp mắt, hàm ý rõ ràng.
“Đừng nói là anh tự đề cử mình chứ?” Mộc Mộc nuốt nước bọt.
“Sao? Tôi không được à?” Phó Dịch Phong đau lòng bởi ánh mắt ghét bỏ của cô.
Mộc Mộc cẩn thận suy nghĩ, đúng là Phó Dịch Phong vừa có tiền vừa có mạo, điều kiện không tồi.
Nhưng nhân phẩm, đặc biệt nhân phẩm yêu đương lại thấp đến vô hạn.
“Trước đó bởi vì trả đũa Trầm Ngang nên tôi mới vô lễ với cô thôi.” Phó Dịch Phong vừa nhìn đã hiểu ánh mắt của cô, vội vàng giải thích.
“Vậy bây giờ?” Mộc Mộc hỏi: “Cũng là vì trả đũa Trầm Ngang ư?”
“Đương nhiên không phải, Trầm Ngang và cô đã chia tay, hơn nữa trông anh ta lại chẳng có vẻ lưu luyến cô, cho dù tôi và cô ở bên nhau cũng không khiến anh ta khó chịu.” Phó Dịch Phong kéo cái ghế ngồi trước mặt Mộc Mộc, nhìn mắt cô, nói khẽ: “Thật ra tôi có chút thích cô.”
Mộc Mộc cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau.
Phó Dịch Phong thấy sắc mặt cô không vui, vội nói: “Là thật, trước đây tôi rất tò mò về cô, không hiểu cô có điểm gì để khiến Trầm Ngang thích như vậy. Nhưng càng quan sát, tôi càng nhận ra con người cô rất tốt, tuy rằng ngốc nghếch, nhưng đơn giản, lại đặc biệt chung tình. Mộc Mộc, hay là chúng ta qua lại thử đi.”
Mộc Mộc đang muốn trả lời, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, vô thức ngẩng đầu liền thấy một người quen đã lâu không gặp đang đứng ở cửa.
Là bạn trai cũ, Trầm Ngang.
Chương 70
Trầm Ngang đứng ở đó, lưng thẳng tắp, hiên ngang vạm vỡ, trông bề ngoài không có một điểm khác thường.
Nhưng từng đồng giường cộng chẩm lâu như vậy, Mộc Mộc vẫn cảm thấy thân thể anh hơi cứng ngắc.
“Giám đốc Trầm? Anh tới thăm tôi, hay là thăm Mộc Mộc thế?” Trước mặt Trầm Ngang, Phó Dịch Phong lại khôi phục vẻ mặt ngả ngớn bất cần đời.
Mộc Mộc thầm nghĩ, quê của Phó Dịch Phong chắc chắn là ở Tứ Xuyên — bởi vì khả năng thay đổi sắc mặt của anh ta đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa rồi.
“Hôm nay tôi đặc biệt đến thăm Phó tổng giám đốc, nhưng thấy trong phòng bệnh không có người, hỏi y tá mới biết cậu ở trong này.” Trầm Ngang giải thích.
Anh đứng xa xa nở nụ cười nhạt.
“Đặc biệt” Hai chữ như con dao sắc nhọn, đâm sâu vào trái tim Mộc Mộc.
Cô không khỏi cười mỉa, Lâm Mộc Mộc ơi là Lâm Mộc Mộc, chẳng lẽ mày hi vọng người ta đến thăm mày ư?
“Đúng vậy, ở một mình trong phòng chán chết đi được.” Phó Dịch Phong uể oải nói.
Dừng một lúc, anh ta bỗng đứng dậy đi đến giường bệnh, ngồi cạnh Mộc Mộc, trông bộ dáng vô cùng thân t