
ộ, liền lúng túng ho một tiếng: “Ý của anh là chúng ta nói yêu thương đã bao lâu rồi?”
Tống Mộ Thanh có cảm giác “xem đi, quả nhiên là như vậy”, rất thất bại. Nói là yêu thương, nhưng giữa bọn họ một chút ngọt ngào kích tình của yêu thương cũng không có. Đến bây giừ, Lận Khiêm còn chưa từng nắm tay của cô nha.
Cô sẽ không thừa nhận trong nội tâm mình hết sức khát vọng nắm tay, sẽ không để ý Lận Khiêm nhảy qua những bước tuần tự mà đi thẳng vào vấn đề.
“Tính cả nửa tháng em không có một chút tin tức về anh, đến hôm nay, tổng cộng là hai mươi hai ngày.”
Cũng sắp một tháng, một chút tiến triển cũng không có. Ngẫm lại bình thường Lận Khiêm ở trong doanh trại căn bản không dễ dàng ra ngoài, một năm tổng cộng cũng chỉ có mấy ngày nghỉ, nhất thời cô sinh ra một loại cảm giác nước non xa thẳm, hoàn toàn không nắm bắt được cảm giác của Lận đoàn trưởng.
“Vậy chúng ta biết nhau mới được hai tháng.” Lận Khiêm không tỏ vẻ gì nói.
“Vâng.”
“Em hiểu được anh sao?” Đột nhiên Lận Khiêm hỏi như vậy.
Tống Mộ Thanh bị một gậy này của anh làm cho rơi vào trong mộng. Trong đầu không khỏi hiện ta nhiều đoạn phim tình cảm kinh điển. Nếu như lúc này cô trả lời: “Đương nhiên em hiểu rõ anh”, như vậy ngay sau đó anh sẽ dùng sức lắc đầu giọng nói đau lòng tiếc nuối: “Thật ra thì em chưa từng chân chính hiểu rõ anh,” nhưng lại có bộ dạng khốn kiếp “Anh Tm chết đi cũng sẽ không cho em cơ hội hiểu rõ.” Nếu như cô nói: “Em phát hiện ra em chưa từng chân chính hiểu rõ anh”, như vậy anh cũng sẽ dùng sức lắc đầu giọng nói đau lòng tiếc nuối: “Nếu là như vậy, vậy chúng ta chia tay đi.” Nhưng trên mặt lại là trải qua đấu tranh không ngừng cố gắng, vẻ mặt rốt cuộc thoát được bể khổ, đại nạn không chết tất có hậu phúc.
Khi nghĩ đến đoạn sau, toàn thân Tống Mộ Thanh chấn động, lập tức bật thốt lên: “Em đương nhiên hiểu rõ anh,” sau đó cặn kẽ liệt kê ra một chuỗi dài về Lận Khiêm. Vĩ dụ như họ tên, giới tính, số tuổi, quên quán, đơn vị làm việc, chức vụ, cấp bậc… khi cô định tự thuật lại những ngày tháng kia như một bài kiểm tra cùng với sự khôi phục thương thế của anh, Lận Khiêm kịp thời, làm cô dừng lại, hướng dẫn từng bước mà nói.
“Em xem, chuyện của anh em rõ như trong lòng bàn tay, nhưng anh lại không hề biết nhiều về em.”
Tống Mộ Thanh nhìn anh, thái độ khẩn trương luống cuống, không tin, nhưng cuối cùng vẫn hiểu được. Miệng từ một đường thẳng, biến thành hình chữ O, cuối cùng cố định hình dấu ngã.
“Ha ha……Xem ra anh phải làm chính ủy, nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ. Đi một vòng lớn như vậy, chính là muốn em nói, muốn hiểu em?” Cô hả hê lại gần Lận Khiêm, nếu lúc nà để cho cô nhìn hình mình trong gương nhất định sẽ không nhịn được kiêu ngạo, ngước đầu nhìn anh: “Vậy em sẽ không nói cho anh!”
“Đây chính là phương pháp hữu hiệu nhất giúp tiến triển tình cảm của chúng ta.” Lận đoàn trưởng phát huy sở trường, lựa chọn tất cả thủ đoạn để cho kẻ địch đầu hàng.
“Như vậy sẽ tổn hại quyền lợi ích hợp pháp của em.” Tống Mộ Thanh cự tuyệt lợi dụ.
“Nói bậy! Luật nào nói đây không hợp pháp?”
“Anh có ý đồ đi đường tắt, bỏ qua trình tự theo đuổi bình thường một cô gái chính là tước đoạt quyền lợi của em. Chỉ là, xét thấy nghề nghiệp của anh đặc biệt, những trình tự nào có thể miễn liền miễn, nhưng qua trình hiểu lẫn nhau để tiến triển tình cảm anh phải tự mình hoàn thành.”
Thấy Lận Khiêm còn muốn nói gì, Tống Mộ Thanh liếc nhìn thời gian, sau đó cố làm kinh ngạc nói: “Ai nha, đến giờ đi làm vật lý trị liệu rồi.”
Chương 46
Lận Khiêm ở bệnh viện không sống được, cánh tay vẫn còn đeo ở trên cổ nhưng vẫn nháo phải ra viện. Tống Mộ Thanh nói gì cũng không được, còn kém trực tiếp đứng ngăn ở trước cửa hoặc là xé ga giường đem trói anh lại. Trong chuyện này Lận Khiêm hết sức kiên trì, khiến cho Tống Mộ Thanh thấy được cái gì gọi là tính khí con lừa.
“Không phải là chặt tay, anh còn không phải là đồ bỏ, cần gì cần phải ngây ngô ở trong viện cả ngày!”
Lận Khiêm ngồi ở trên giường, đưa lưng về phía Tống Mộ Thanh. Không rống cô nhưng giọng nói tràn ngập bất mãn.
“Không ai nói anh phế. Ai nói anh phế em xử người đó!” Tống Mộ Thanh ngồi ở sau lưng của anh, dụ dỗ anh như dụ dỗ tiểu hài nhi: “Không phải là tổ quốc và nhân dân đều cần tới anh sao. Người anh hết vết thương cũ lại mới, làm sao còn có thể phục vụ quần chúng nữa? Chờ khi vết thương anh lành rồi, vác sĩ đồng ý anh xuất viện, không ai dám ngăn anh nữa. Người ta còn thiếu giường bệnh đó nha!”
“Đừng tâng bốc anh. Anh muốn xuất viện! Ngay lập tức!”
Tống Mộ Thanh ở sau lưng anh, chỉ nhìn thấy cằm anh căng thẳng, cổ nhéo một cái, dộ dáng mười phần bướng bỉnh.
Người này làm sao dầu muối đều không được? Cô đeo bám dai dẳng đã hơn nửa ngày, chiêu gì cũng đã làm rồi, nhưng anh một chút phản ứng cũng không có. Tống Mộ Thanh tức giận. Cô làm như vậy là vì cái gì? Còn không phải là vì anh, sợ anh vì quân đội không yêu thương thân thân thể mình, phải nằm viện thường xuyên. Thương gân động cốt một trăm ngày, thời gian anh tiếp nhận điều trị còn chưa tới một tháng, có thể khôi phục được bao nhiê