
”
“Nửa đêm canh ba, em mặc váy ngủ chạy tới doanh trại tìm đàn ông, truyền đi càng không dễ nghe.”
“Vừa rồi lính canh cửa tận mắt nhìn thấy anh ôm em đi vào, anh còn không đi giết người diệt khẩu?” Cô như nhộng bị cả cái chăn ôm trọn, tiến gần đến cổ anh, dựa đầu vào, không khỏi khiêu khích nói.
[chỉ có tại diendanlequydon'>
Vừa rồi cô nhìn rõ, khi Lận Khiêm khom lưng xuyên qua chân cô, nếu không phải là có dây mũ, cằm của anh thật sự rớt xuống đất.
“Cái gì em cũng đừng quan tâm, hắn là người của anh.”
Ý tứ của Lận Khiêm là, tiểu binh kia là người của anh, sẽ không sao, tuyệt đối sẽ không đem chuyện như vậy tiết lộ ra bên ngoài. Mà Tống Mộ Thanh theo thói quen đem một câu bình thường nghĩ ra nhiều ý. Câu này thường thường xuất hiện ở trong những cảnh nam tử báo đạo từ trời giáng xuống, si tình cường hãn ôm chầm lấy nữ chính,lời kịch khiến cho người ra mơ màng, tự nhiên như vậy Tống Mộ Thanh lại suy theo một hướng khác. Mặc dù cô cảm thấy ý kia dính lên người bạn trai mình thì thật hoang đường.
Cô nặng nề hừ một tiếng, đem đông lạnh đến nổi da gà đưa vào trong gáy của anh. Cảm thấy Lận Khiêm cứng người, vùi đầu vào trong ngực anh cười hả hê.
“Thật ấm áp…..”
Lận Khiêm cười khổ, để tùy ý cô coi mình như cục cưng ấm áp mà dùng. Vòng qua phòng họp vẫn sáng đèn, cũng không kêu người an bài chỗ ở cho Tống Mộ Thanh, trực tiếp bồng cô đến ký túc xá của anh, đặt lên giường, rồi cầm bình thủy ra ngoài.
Tống Mộ Thanh thừa dịp anh rời đi quan sát phòng một chút, không có gì biến hóa, vẫn giống như lần trước nhìn thấy. Ngay cả chỗ đặt cốc nước trên bàn cũng không thay đổi. Nếu không phải lần trước thấy Lận Khiêm thay quần áo ở nơi này, cô nhất định sẽ nghĩ đây chính là căn phòng mẫu của doanh trại, chuyên để cho người ngoài vào thăm. Nửa đêm canh ba, thời gian đặc biệt này, lại ở nơi ký túc xá đặc biệt này, hơn nữa cô nam quả nữ sống chung, cảnh tượng thật đặc biệt. Tống Mộ Thanh cảm thấy thật may mắn khi thấy được một Lận Khiêm chỉ mặc áo trong màu đen bó sát người, bóng lưng to lớn lắc lư ở trước mặt mình, dụ hoặc khiến cô chỉ muốn nhào tới. Cô một thân trẻ tuổi nhiệt huyết, một nữ thanh niên bình thường, có ý nghĩ như vậy,mặt hồng tim đập, hô hấp tăng nhanh, mắt phát lục quang, phản ứng là bình thường. Nhưng Lận Khiêm bị phản ứng của cô dọa nhảy lên.
[chỉ có tại diendanlequydon'>
“Mặt làm sao lại đỏ như vậy, bị cảm?”
Bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán, Tống Mộ Thanh mới phục hồi tinh thần lại. Có chút mê mang ngẩng đầu nhìn Lận Khiêm, đột nhiên lại cúi đầu xuống. Không chịu yếu thế, đổi trắng thay đen nói: “Anh không sờ em…em có thể đỏ mặt sao?”
“Không phải em đỏ mặt anh mới sờ em ư?” Vừa nói vừa đặt một chậu nước nóng ở dưới chân cô, mang theo giọng ra lệnh: “Nâng chân ra.”
Tống Mộ Thanh không cam lòng đáp một tiếng, ngoan ngoãn vươn chân ra không chút khách khí đặt lên đầu gối chân anh.
“Sao lại hừ hừ, ngứa mũi rồi hả? Nếu không xoa bóp cho em?”
Lận Khiêm ngồi xổm ở trước mặt cô, một tay nâng mắt cá chân , một cái tay khác tỉ mỉ nắn ở gan bàn chân cô, trong một thời gian vừa đủ mở đặt chân cô vào trong chậu ngâm. Bàn tay anh thật dày, lòng bàn tay đầy những vết chai biểu hiện anh không phải là một đại thiếu gia sống an nhàn,
Thỉnh thoảng tay nhẹ nhàng ma sát bàn chân cô, đôi khi lướt qua lòng bàn chân. Tống Mộ Thanh sợ nhất nhột gan bàn chân, rụt chân lại về phía sau, lại bị anh bắt được mắt cá chân kéo lại đặt ở trong chậu, tiếp tục động tác vừa rồi.
“Hiện tại mới biết đau, trước thì sao hả?” Anh cho rằng cô bị đá làm cho đau, ngoài miệng quở trách nói. Nghe thấy âm thanh hít mũi, kinh ngạc ngẩng đầu lên, động tác trên tay dừng lại: “Mới nói em hai câu mà đã khóc rồi.”
[chỉ có tại diendanlequydon'>
Mũi Tống Mộ Thanh ê ẩm, từng dòng khí nóng xông lên mắt cô, cười cười với anh.
“Lận Khiêm, ngoại trừ mẹ em ra chưa có người nào rửa chân cho em.”
Lận Khiêm sững sờ nhìn dáng vẻ này của cô, hồi lâu mới phản ứng được. Không tự nhiên cầm khăn lông khô lau chân cho cô, lại kéo chăn cho kín. Lúc này mới vuốt mũi cô nói: “Cười còn khó coi hơn khóc.”
Mũi Tống Mộ Thanh càng chua hơn, nhìn anh, bộ dáng lã chã chực khóc.
“Cũng không phải tại anh thổi qua mũi em……”
Tay Lận Khiêm dừng giữa không trung, có chút luống cuống nhìn cô.
Chuyện dỗ dành con gái, anh thực sự không có kinh nghiệm.
Chương 51
Vài giọt nước mắt rơi xuống, Tống Mộ Thanh cảm thấy sảng khoái hơn nhiều, những uất ức đã lâu trong lòng cũng than thành mây khói. Lau nước mắt, hít hít mũi, ép bối rối xuống, cưỡng chế Lận đoàn trưởng ngồi xuống giường, vẽn tay áo lên muốn rửa chân cho anh.
Vẫn còn lo lắng trong lòng cô khó chịu, sợ còn phải dụ dỗ nhiều. Lận Khiêm lo rằng mình không có kinh nghiệm, nói không được vài câu mật ngữ cho nên thầm nóng lòng. Lại nhìn thấy dáng vẻ như không có chuyện gì của cô, thuần thục rót nước, ôn nhu cởi giày cho anh, trong lòng không khỏi ‘lộp bộp’ một tiếng.
Người đàn ông nào mà không thích người đẹp? Mắt thấy một cô nương xinh đẹp như vậy, bình thường vẫn luôn ngang ngược càn rỡ, nhưng bây giờ lại giống như nàn