XtGem Forum catalog
Nghiêm bên trái quay

Nghiêm bên trái quay

Tác giả: Nhất Ngột

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327175

Bình chọn: 9.00/10/717 lượt.

giết nhau, trở mặt thành thù, những vụn vặt trong đời sống làm hao mòn tình êu và kích tình, cuối cùng trở thành người lạ. Vô luận cô gặp được Lận Khiêm, hoặc là gặp được bất kỳ một người đàn ông nào đó có thể khiến cô hài lòng, cô sẽ không mạo hiểm quan hệ trân quý này với Tam Tử.

Cô cảm giác có thứ lành lạnh rơi trên cổ mình.

“Cậu thề.” Tam Tử nói gằn từng chữ.

“Mình thề, dù một ngày nào đó mình không thương Lận Khiêm, rời khỏi anh ấy, mình cũng sẽ không rời khỏi cậu.” Tống Mộ Thanh nắm lấy tóc cậu ta, bắt cậu ta ngẩng lên, trịnh trọng nói.

Tam Tử quệt mồm, bình tĩnh nhìn cô một cái, đột nhiên hôn lên trán cô một cái, hít hít lỗ mũi: “Đột nhiên cảm thấy chẳng khó chịu lắm.”

Nhất thời Tống Mộ Thanh cảm giác mình bị lừa gạt, tầm mắt giống như tia X quang bắn phá trên mặt cậu ta. Đột nhiên ý thức được còn có một chuyện hết sức khẩn cấp, trợn mắt nhìn cái người đắc ý vênh váo vểnh đuôi, giương cằm lên hất về phía cửa.

Chương 55

Lúc Tống Mộ Thanh thay quần áo xong xuống lầu, phòng khách lầu dưới đã thay đổi hình dạng.

Ba người tới trước đó cùng với chủ nhân của phòng này vẻ mặt khác nhau ngồi ở trên ghế sa lon, tốp năm tốp ba công nhân mặc quần áo lao động đang ở phía sau đảm đương công việc bày trí, như chỗ không người, bố trí điện nước trong nhà ở vị trí thích hợp.

Trần Mặc Mặc bứt rứt rụt cổ ở một góc trên ghế sa lon, cơ thể hơi nghiêng về một bên, phát hiện tình thế không đúng liền lập tức có khuynh hướng tráng ở phía sau Triệu Nghị. Triệu Nghị thu đôi tay đặt ở phía trước, tư thái dẫn dắt mà đợi phát, vẻ mặt ấm áp như gió xuân như cười đểu, nhưng gió xuân tháng hai này phát sáng như được kéo được mài đến sáng loáng, ai cũng không biết hắn lúc nào sẽ bất ngờ cho ai một cây kéo đó. Trên mặt Tam Tử là sự hài lòng và ánh mắt khiêu khích ngay cả người mù cũng nhìn ra được, nhưng tứ chi cậu lại cố làm ra một bộ “tôi rất là rộng lượng, tôi không so đo với anh”.

Khi Tống Mộ Thanh xuất hiện ở cầu thang, chính mắt thấy Tam Tử như người huynh đệ tốt vỗ vỗ bả vai Lận Khiêm, nói một câu gì đó mà cô không nghe rõ.

Chứng kiến thời điểm bàn tay cậu ta vỗ vai Lận Khiêm, lòng của cô liền dâng lên đến tận cổ họng rồi. Cũng không phải sợ Lận Khiêm không nhịn được kích thích trong lời nói của cậu ta, lần nữa làm ra chuyện tình quá khích đối với cậu ta, ví dụ như, để cho cậu ta hiểu chiến thuật cận chiến của quân đội tuyệt diệu như thế nào. Mà là sợ Tam Tử đem tình cảnh vừa rồi thêm dầu thêm mỡ nói cho Lận Khiêm, Lận Khiêm không có biếu hiện gì với cậu ta nhưng lại đem món nợ này ghi lại trên đầu cô.

Vừa mới có hành động thân mật với một người đàn ông, đảo mắt lại ôm ôm ấp ấp với thanh mai trúc mã. Cô không cảm thấy Lận Khiêm có thể dễ dàng tha thứ hành động như vậy, nhưng nếu như một lần nữa, cô vẫn sẽ nói những lời đó với Tam Tử, bởi vì đó là thật lòng. Điều thay đổi duy nhất chính là cô sẽ chọn thay quần áo chứ không phải là bọc ga giường.

Người đầu tiên phát hiện cô xuống lầu là Lận Khiêm.

Anh ngồi đưa lưng về phía cầu thang, xoay đầu lại, lập tức chống lại ánh mắt lo lắng của cô. Anh bình tĩnh nhìn cô một cái, hình như là đang phân biệt trong ánh mắt cô đến tột cùng là loại tâm tình nào. Sau đó dời tầm mắt xuống dưới, rơi vào trên cổ cô.

Tống Mộ Thanh biết anh nhìn cái gì. Lúc thay quần áo cô mới phát giác ra, trên cổ, gần tai có một dấu vế màu đỏ sậm. Vừa rồi trong tình thế cấp bách, cô không có lo lắng nhiều như vậy. Nhưng sau đó mới lúng túng phát giác được, nhưng dấu vết sau khi hoan ái kia cứ như vậy không có che giấu, tùy tùy tiện tiện rơi vào trong mắt của người khác.

Cô bị anh nhìn đến sống lưng tê dại, nhắm mắt sau đó trợn mắt nhìn anh. Nhưng mà thực sự không có tác dụng uy hiếp Lận Khiêm, ngược lại có chút phong tình của cô dâu mới liếc mắt đưa tình. Tâm hơi đau, lập tức nhớ lại cảnh tượng kiều diễm mấy giờ trước, tâm thần nhộn nhạo.

Tống Mộ Thanh càng cảm thấy ánh mắt của anh nhìn mình có gì đó không đúng, liền hiểu rõ anh đang nghĩ cái gì. Trắng xanh đỏ mặt, theo bản năng nhìn phản ứng của ba người kia, cùng với của mấy người thợ mặc quần áo bảo hộ. Cũng may, mặc dù là nhìn thấy cô, nhưng cũng không phát giác được sự bất thường của Lận Khiêm. Chỉ có Tam Tử nhìn Lận Khiêm với ánh mắt cuồn cuộn lửa ghen. Vẻ mặt Trần Mặc Mặc nhìn chằm chằm Tống Mộ Thanh như nhìn thấy một bát thịt kho, bổ nhào về phía cô, lại bị Triệu Nghị xách cổ áo kéo lại.

“Lận, Lận tiên sinh, tất cả đồ điện đều đã được trang bị tốt lắm. Ngài… có muốn kiểm tra một chút không?” Một công nhân lớn tuổi bị người đẩy ra, xoa xoa bàn tay thô ráp, lắp bắp nói một câu.

Lận Khiêm nghe vậy không đáp, lại nhìn sang Tống Mộ Thanh, để cho cô quyết định.

Người đàn ông trung niên kia cũng là người nhìn mặt mà nói chuyện, hiểu được ý tứ hành động của Lận Khiêm, lập tức tha thiết hỏi thăm lại Tống Mộ Thanh một lần.

Tống Mộ Thanh sửng sốt một chút, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp, hồi lâu mới tìm được âm thanh của mình.

“Không cần, làm phiền các vị rồi.”

“Không sao không sao, nếu có vấn đề gì Lận phu nhân tùy thời có thể gọi điện thoại