
iếc xe đi tới, dừng ở ngoài sân, một thanh niên người Trung Quốc bước xuống xe.Tôi đã gặp anh ta một lần. Anh ta là nhân viên trong công ty của Hàn Trạc Thần, giữ chức vụ gì thì tôi không rõ.Hàn Trạc Thần trầm tư nhìn anh ta rồi hỏi: “Có việc gì?”“Lô gỗ mà em chuẩn bị vận chuyển đến Thượng Hải bỗng nhiên bốc cháy ở cảng, cảnh sát phát hiện ra có thùng dầu ở gần đó…”Rõ ràng là anh ta muốn ám chỉ có kẻ phóng hỏa.Khuôn mặt Hàn Trạc Thần chẳng để lộ chút biểu cảm nào nhưng tôi nhận ra các khớp ngón tay đã trắng bệch.Theo những gì tôi biết về Hàn Trạc Thần, trong tình hình như vậy, kể cả không có người mất mạng thì cũng có kẻ tàn phế.Tôi co rúm người lại, hai tay ôm bụng theo phản xạ.“Vâng, em biết rồi, em sẽ đi điều tra xem đứa nào làm.” Không ngờ thái độ của Hàn Trạc Thần vẫn rất thản nhiên nói: “Liên lạc cả với ông Lý, nói với ông ấy giao hàng chậm ba ngày, mọi tổn thất chúng ta chịu trách nhiệm.”“Em nghe nói việc lần này do băng đảng MOTO làm, vì lần trước anh… không giữ thể diện cho họ…”“Cậu chắc chắn?” Hàn Trạc Thần hỏi.“Em sẽ điều tra kỹ.”“Ừ, móc nối quan hệ cho tôi, bao nhiêu tiền không thành vấn đề. Tôi cần hẹn gặp người quản lý của Hells.”Hells là băng phái có tiếng từ xưa ở Australia, thế lực như cây dây leo len lỏi sâu vào từng ngõ ngách ở Melbourne. Trong phạm vi thế lực của bọn họ, tiền bạc và quyền lực có thể giao dịch một cách trắng trợn.“Em hiểu rồi, em đi giải quyết ngay đây.”Sau khi người thanh niên đó rời khỏi, tôi từ từ đứng dậy, ngồi bên cạnh Hàn Trạc Thần, nắm lấy tay hắn: “Thần, anh gặp khó khăn gì phải không?”“Khó khăn có thể dùng tiền để giải quyết thì không gọi là khó khăn.” Hàn Trạc Thần hôn nhẹ lên má tôi, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô lên của tôi. “Thiên Thiên, chỉ cần em và con không sao thì mọi việc đều chẳng có gì đáng kể.”“Vâng!”Tôi tựa vào vai Hàn Trạc Thần, cảm thấy tính tình của hắn bỗng trở nên tốt hơn nhiều, tốt đến mức tôi như không hề quen hắn.Sau đó tôi mới biết mình lại nhầm rồi.Act 5Nửa tháng sau, khi tôi thức dậy ăn sáng, luôn có cảm giác trên bàn thiếu thứ gì đó.Nhìn một lượt, các loại thức ăn đều đủ cả, không hề thiếu, nghĩ ngợi hồi lâu tôi mới nhớ ra báo của ngày hôm nay. Báo buổi sáng, nhật báo… không có một tờ báo nào cả.“Tại sao hôm nay không có báo?”Hàn Trạc Thần điềm tĩnh nhìn tôi một cái: “Vần chưa đưa đến.”Tôi không hỏi thêm gì nữa.Buổi chiều, Hàn Trạc Thần nói: “Anh ra ngoài có chút việc, sẽ về ngay thôi.”“Anh cứ đi đi, Katherine sẽ chăm sóc em, anh không cần quá lo.”Sau khi Hàn Trạc Thần rời khỏi, Katherine lén lút cầm một tờ báo đưa cho tôi: “Cô xem cái này.”Tôi vừa cầm lấy tờ báo thì nhìn thấy tin tức ngay trang đầu. Tại Melbourne xảy ra cuộc thảm sát lớn nhất trong gần mười năm trở lại đây, “bố già” băng đảng MOTO bị tấn công trong trung tâm tập thể hình, nửa giờ sau băng đảng MOTO ầm ầm kéo đến, băng đảng xã hội đen Hells cũng tập trung ở đó, bọn họ có một trận huyết chiến ở chốn công cộng, thương vong nặng nề.“Bố già” băng đảng MOTO bị nhiều phát bắn, không kịp cấp cứu, chết trong bệnh viện.Một hình ảnh đầy rẫy những thi thể, máu me be bét khiến tôi ớn lạnh.Cuối cùng, tôi mới rõ nguyên do sáng nay không thấy báo, Hàn Trạc Thần e ngại tôi và con sẽ khiếp sợ.Tôi không khiếp sợ, tôi chỉ cảm thấy đây mới là Hàn Trạc Thần mà tôi quen biết.Không bao giờ bỏ qua cho bất cứ kẻ thù nào.Hoặc là không làm, nếu đã làm thì quyết nhổ cỏ tận gốc.“Katherine, tôi hơi mệt rồi.” Tôi đặt tờ báo xuống bàn.“Để tôi đỡ cô lên tầng nghỉ ngơi”, Katherine nói.“Không cần, tôi muốn yên tĩnh một lúc, cô cất báo đi, đừng để Thần nhìn thấy.”“Vâng, để tôi đưa cô về phòng.”Katherine kiên quyết đưa tôi về phòng, kiểm tra sơ bộ cho tôi, sau khi chắc chắn nhịp tim và nhịp thở của tôi đều bình thường mới kéo rèm cho tôi và rời khỏi đó.Act 6Tôi chỉ ngủ được một lúc rồi lại bật tỉnh khỏi ác mộng.Trong phòng tối đen, lớp rèm dày đặc che hết ánh sáng.Tôi quệt đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, lật chăn, nặng nề xuống giường, mở rèm.Trời đã xế chiều, không biết hắn đã về chưa.Tôi mở cửa phòng, định gọi Katherine đến để hỏi, bất ngờ nhìn thấy Hàn Trạc Thần đã về, đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với Katherine.Tôi thấy mình không phải là loại phụ nữ bụng dạ hẹp hòi, càng không phải là dạng phụ nữ hay kiếm chuyện vô cớ.Tuy chiếc áo lưới trên người Katherine chỉ lộ nửa bờ vai trắng nõn, chiếc áo lót bên trong lúc ẩn lúc hiện; tuy đôi chân dài miên man của Katherine không ngừng đung đưa trước mắt hắn đến mức hoa mắt; tuy Katherine không ngừng thay đổi cách ngồi, cố gắng thể hiện tất cả vẻ đẹp và gợi cảm của cô ấy trước mắt người khác; tuy tôi tức run người; tuy tôi rất muốn bước tới đó, nói to với Katherine rằng: “Cút ngay cho tôi” nhưng tôi đã không làm thế, vì như vậy không đáng yêu.Tôi vịn vào tay vịn cầu thang, từ từ bước xuống, cười hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”Hàn Trạc Thần đứng dậy đón tôi, thản nhiên trả lời: “Nói về tình hình sức khỏe gần đây của em. Katherine nói trạng thái tinh thần của em tốt hơn nhiều rồi.”“Em vốn dĩ rất tốt mà.” Tôi vươn tay khoác lên cổ hắn, kiễng chân, ngh