Insane
Ngủ Cùng Sói

Ngủ Cùng Sói

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324033

Bình chọn: 8.5.00/10/403 lượt.

muộn rồi!

Nghĩ đến An Dĩ Phong, tôi bỗng nghĩ đến một câu trước đây rất muốn hỏi.

Tôi quấn lấy chăn, sà vào lòng hắn, gối đầu lên ngực hắn, hỏi: “Tại sao anh lại gia nhập xã hội đen?”

Hắn ôm lấy vai tôi, hỏi vặn lại: “Tại sao em lại hỏi thế?”

Bởi theo những gì tôi biết về hắn thì hắn đâu phải loại người không biết tự chủ, ông trùm Lôi cũng không thể bắt hắn làm việc mà hắn không muốn. Một người có mục tiêu rõ ràng như vậy, tại sao trong lúc chuẩn bị thi vào đại học lại dễ dàng vứt bỏ ước mơ của mình.

“Anh muốn làm cảnh sát đến thế, ước mơ sắp ở trong tầm tay, trừ phi có việc bất đắc dĩ, chứ không làm sao anh lại bước vào con đường không có đường lùi như thế này?”

Hắn áp mặt vào tóc tôi, giọng đầy thương cảm và xót xa: “Em là người duy nhất nói với anh câu này… Thiên Thiên, thế giới này chỉ có em hiểu được “việc bất đắc dĩ’ của anh nên anh mới yêu em, cứ chìm đắm trong tình yêu với em không thể nào dứt ra được…”

Nói đến đây tôi không khỏi than thở: “Nhưng tình yêu của anh có thể duy trì được bao lâu chứ? Một tháng hay hai tháng?”

Hắn kinh ngạc nhìn tôi, có vẻ không ngờ tôi lại nghĩ sâu xa đến vậy.

Tôi tiếp tục: “Chị Thu từng nói rằng người đàn ông dày dạn sương gió như anh không thể yêu một người phụ nữ trọn đời trọn kiếp, nhưng em không quan tâm…”

“Cô ta!” Hắn bực tức nghiến răng nghiến lợi, hỏi tôi với vẻ rất nghiêm túc: “Em tin không?”

Tôi gật đầu với vẻ rất nghiêm túc.

Hắn ngồi thẳng dậy, giận dữ nhìn tôi, giận đến mức nhiều lần định nói gì đó nhưng có vẻ uất ức nghẹn trong cổ họng, cuối cùng cũng bật ra: “Khi chưa gặp em thì anh cũng không tin mình có thể yêu ai. Em… sinh ra đã là vận mệnh của anh rồi!”

“Anh chẳng phải cũng là vận mệnh của em sao?”

Yêu, hận vốn là hai từ mâu thuẫn nhưng đáng buồn sao nó vẫn cùng tồn tại.

“Có lẽ vậy!” Hắn cuộn ôm lấy tôi trong chăn. “Thiên Thiên, anh yêu em, bất kể em đem đến cho anh điều gì, anh cũng không muốn mất em.”

Tôi ôm lấy chăn, cong môi như thể hắn vừa cho tôi uống một cốc nước đào mật ong, hương vị ngọt ngào trôi theo dòng máu ấm nóng.

“Anh mong lúc tâm trạng anh không được tốt, luôn có em ngồi bên anh, mong mỗi lần toàn thân anh rã rời, mệt mỏi trở về, nhìn thấy phòng khách đèn sáng và em nằm cuộn trên sofa. Em luôn lặng lẽ sống cuộc đời của mình, không bao giờ hỏi anh đi đâu, lúc nào anh về nhưng ngày nào em cũng đợi anh, em khiến anh cảm thấy mình có một mái ấm… Có lúc tiếp khách, chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ, cứ nghĩ đến cảnh em cuộn tròn trên sofa, anh thấy xót xa.” Hắn ôm tôi chặt hơn. “Thiên Thiên, điều gì cũng có thể là giả, ngay cả việc em yêu anh… nhưng tám năm qua anh đã rung động là thật.”

Nụ cười trên môi tôi như tê cứng, dòng máu sục sôi như đông cứng. Tôi nhắm mắt lại, toàn thân rã rời, vùi đầu vào vai hắn.

Ông trời đang tạo ra một câu chuyện thật nực cười giữa hai chúng tôi. Nếu một ngày tôi cắm con dao vào lồng ngực hắn, hắn biết rằng tất cả đều là giả dối, kể cả việc hắn rung động… Hắn sẽ thế nào đây? Hắn sẽ hận tôi biết nhường nào!

Tôi mệt rồi, quá mệt rồi!

Tôi tựa vào vai hắn, ngủ thiếp đi. Trong mơ tôi nhìn thấy hắn lau nước mắt cho tôi, nói: “Anh tin em yêu anh thật lòng, anh tin vào điều đó.”

Tôi nói: “Đúng, em yêu anh thật lòng nhưng anh có chắc chắn rằng người anh yêu là em không?”

Vừa mở mắt tôi nghĩ ngay đến việc xem hắn có ngủ bên cạnh tôi không? Tôi cảm thấy tiếc nuối vì bên cạnh trống trải. Sau đó tôi nghĩ đến con dao trong cặp sách, hắn có phát hiện ra không? Tôi vội vàng mặc đồ, chạy xuống dưới, trên nền đá Đại Lý được nhuốm nắng vàng không có thứ gì. Cặp sách của tôi đã được ai đó đặt lên sofa, may mà khóa vẫn đóng kín, xem ra nó chưa bị mở.

Tôi thở phào, xoay người nhìn thấy Hàn Trạc Thần ngồi bên bàn uống cà phê. Hình như hắn không có ý định đi ra ngoài, chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng đục, dáng vẻ có chút uể oải. Hắn không nói gì với tôi, chỉ mỉm cười.

Nụ cười thật hiền hòa. Lúc đó tôi có hàng nghìn hàng vạn điều muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

“Chào buổi sáng!” Tôi lo lắng ngồi xuống, đối diện với hắn, chỉ là một chiếc bàn không to lắm nhưng cứ như kẻ góc biển, người chân trời.

“Dậy sớm vậy sao?” Hắn đặt tờ báo trên tay xuống, mỉm cười, đẩy bát cơm rang trứng vẫn còn nóng đến trước mặt tôi. “Anh vừa làm món cơm rang cho em, vẫn còn nóng đấy!”

Những hạt cơm bóng bẩy, trứng gà vàng óng dậy mùi, đó chính là mùi vị thơm nhất trong ký ức của tôi.

Khi ăn, không phải là mùi vị của cơm mà là mùi vị của tình yêu.

“Có ngon không?”

Tôi khẽ gật đầu. Ăn bữa sáng hắn làm cho tôi, tận hưởng tình yêu cảm động của hắn, hạnh phúc tôi đã đánh mất trở về rồi.

Hắn với tay, vuốt ve bàn tay tôi đang đặt bên cạnh bát cơm rồi hỏi: “Lúc em đi học, trong cặp sách cần để dao à?”

Tôi bỗng ngồi thẳng người, sống lưng lạnh toát, cố nuốt miếng cơm như miếng thuốc độc, làm ra vẻ bình tĩnh: “Con… à, em sợ có người bắt cóc.”

“À!” Hắn nghịch những ngón tay tôi, lại hỏi một câu khiến tôi chẳng hiểu gì: “Có phải khi Cảnh bảo vệ em, em không có cảm giác an toàn?”

Tôi nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu ý của hắn liền n