
bất mãn ở sâu trong nội tâm, trong nháy mắt toàn bộ bùng nổ.
“Buông ra!” Cũng không biết là giận mình, hay là giận hắn, Dạ Sở Tụ muốn tránh thoát hắn, nhưng lại bị hắn vây chặt chẽ ở trong lòng.
“Nàng rốt cuộc đang giận cái gì? Ta mới không ở vài ngày, Nàng liền sinh bệnh, thật không biết này bảy năm nàng làm sao mà sống.” Hắn cầm chén thuốc đưa tới bên môi nàng. “Nhanh chút uống hết thuốc, nếu Nàng lại bệnh nữa, không biết bao nhiêu người vì Nàng thương tâm khổ sở.”
Dạ Sở Tụ không nói trừng mắt nhìn hắn.
Khi không gặp mặt, nghĩ kỹ nhớ kỹ; sau khi gặp mặt, không khỏi oán hận.
Thấy nàng như cũ không chịu thỏa hiệp, Hoàng Phủ Cận nhịn không được cười xấu xa. “Sở Tụ, Nàng là không phải muốn ta dùng cái loại phương thức này uy Nàng uống dược? Chỉ cần ngươi nói một tiếng, ta liền thỏa mãn Nàng.”
Nói xong, hắn thật sự bưng chén thuốc lên, muốn đưa đến bên miệng mình.
Dạ Sở Tụ đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước khi mình không chịu uống thuốc, hình ảnh hắn dùng miệng uy mình uống, hai gò má không khỏi đỏ lên.
“Ta… Ta mới không có ý tứ đó.”
Nàng giãy giụa muốn lấy đi chén thuốc trong tay hắn, Hoàng Phủ Cận cười cầm chén thuốc đưa đến trước mặt nàng, cẩn thận uy nàng uống xong.
“Rõ ràng đã là nương của hai đứa nhỏ, sao lại vẫn có tính tình của đứa bé. Nói cho ta biết, lần này lại đang khó chịu ầm ĩ cái gì?” Hắn cũng không xem nhẹ địch ý hai đứa con đối với mình.
Uống thuốc xong, Dạ Sở Tụ tức giận trừng hắn một cái. “Ngươi không phải đi Phúc Mãn lâu tìm cô nương sao, còn trở về làm chi?” Trên mặt nhiễm đầy vẻ oán giận.
“Ta khi nào đi tìm cô nương ở Phúc Mãn lâu?” Hắn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ (hiểu ra), nhịn không được bật cười. “Nàng sẽ không vì chuyện này… Nàng thật là tiểu ngu ngốc!”
Nói xong, hắn từ trong lòng lấy ra một chiếc bọc tinh xảo, sau đó thật cẩn thận mở ra, Dạ Sở Tụ vốn không nghĩ để ý đến hắn, mà sao khi cái bọc mở ra, nàng không khỏi sửng sốt.
“Đây… Đây là thần tiên thảo?” Nàng không thể tin được khẽ gọi nhìn cái cây màu xanh biếc còn dính nước bùn kia, hiển nhiên vừa ngắt không lâu.
Nàng từng ở sách thuốc xem qua hình vẽ của loài cây này, nghe nói năm mươi năm mới sinh trưởng một lần, hơn nữa lại là sinh trưởng ở nơi lạnh lẽo cực độ, ngàn vàng khó mua, thế gian khó tìm.
Chương 08
Chương 8
Sở Tụ như cũ không có ý hồi cung với hắn.
Tính ngày, hắn đã ra kinh gần ba tháng, cứ tiếp tục như vậy, tổng không phải biện pháp.
Hắn căn bản không muốn làm ra chuyện nghe lén không quang minh chính đại này, nhưng đây thật sự là rất làm người ta chấn kinh!
Hai đứa nhỏ trong phòng ngủ kia cứ ngươi một lời ta một lời, nói ra tiếng lòng lẫn nhau.
“Huyền Li, tốt nhất không cần nói cho huynh biết đệ động tâm, tuy rằng người kia là cha chúng ta, nhưng cha chưa bao giờ nuôi nấng chúng ta một ngày nào, huống chi, đệ chớ quên, người là đương kim thiên tử!”
Hai tiểu tử kia quả nhiên cái gì đều biết.
Bên trong một trận trầm mặc, sau một hồi, truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng. “Nhưng nương thích cha.”
“Thích thì như thế nào? Cha từng hại nương thảm như vậy, suýt nữa bị chết cháy ở trong lãnh cung, nếu không phải ông ngoại ra tay cứu giúp, đệ cho là sẽ có đệ và ta ngày hôm nay sao?”
Bạch Huyền Duật tiếp tục nói: “Tuy rằng cha hiện tại đối với nương ngoan ngoãn phục tùng, che chở có thêm, một ngày kia nương thực theo cha về cung, ngươi cho là hắn lại tiếp tục yêu thương nương được bao lâu? Hậu cung giống như lồng giam, nương cá tính cao ngạo, ngày nào đó tâm của người nọ thay đổi, đệ muốn nương đối mặt như thế nào?”
Trong lòng Hoàng Phủ Cận trăm vị tạp trần. Người cha như hắn, thật sự làm thất bại như vậy sao? Bọn chúng lại cố ý không tiếp thu hắn.
“Huynh phản đối lại có ích gì? Những năm gần đây nương mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng mỗi khi đêm dài tĩnh mịch, liền ngẩn người với bức họa của người nọ, hàng năm lại hàng năm, hàng tháng lại hàng tháng, nếu không phải ngày ấy huynh nghịch ngợm khiến bức họa kia rớt ra, chúng ta làm sao biết trong lòng nương chứa người kia?”
Bạch Huyền Li ngày thường ít lời một hơi nói ra nhiều như vậy, Hoàng Phủ Cận nghe được rung động trong lòng.
Tụ nhi mỗi ngày ngẩn người với bức họa của hắn?
“Ngày ấy gặp mặt lần đầu tiên ở ngã tư, ta liền nhận ra người, hơn nữa cách ăn mặc của cha, cùng với ảnh vệ theo bên cạnh, càng thêm xác định người đó chính là người trong lòng nương, tuy rằng không muốn nhận cha, nhưng từ ngôn hành cử chỉ của cha, hẳn là biết chúng ta là con của người, huynh cho là… Đương kim thiên tử, sẽ để con nối dòng của người ở ngoài sao?”
“Nói như vậy, đệ muốn nhận người đó làm cha?”
“…Được rồi, ta thừa nhận cha có lẽ sẽ là một phụ thân tốt, bằng chuyện ngày ấy cha quên mình ra tay cứu đệ, nhưng Huyền Li, chúng ta chẳng lẽ không nên vì nương lo lắng sao? Nếu nương thật sự tiến cung…”
Hoàng Phủ Cận không còn tâm trạng nghe tiếp, trực tiếp đẩy cửa mà vào, dọa bọn họ nhảy dựng, lui lại vài bước, vẻ mặt phòng bị trừng mắt hắn.
Hoàng Phủ Cận trầm thấp cười. “Các con cũng không cần lo lắng nương các con sau khi theo ta tiến cung,