
hạnh phúc một chút vậy.” Tô Trì bay đến bên người Vương Tử Hựu nói: “Có muốn tôi dạy cho các cô cách triệt để thoát khỏi tai mắt của phóng viên không?”
Vương Tử Hựu hai mắt sáng lên, không rõ người này vì cái gì lại có hảo tâm như vậy.
Dạ tiệc sắp kết thúc đột nhiên có một người nói: “Ồ? Vương Tử Hựu cùng Mạc Tịnh Ngôn đi đâu rồi?”
Sau câu này mọi người mới bắt đầu phát giác, vì cái gì không có ai nhận ra?
Trên đỉnh núi gió thổi rất lạnh, thế nhưng Vương Tử Hựu nhìn Mạc Tịnh Ngôn một thân áo trắng trong màn đêm lại cảm thấy không hề lạnh lẽo, chỉ có thể bị vẻ đẹp này của nàng chiếm giữ linh hồn.
“Tiểu Hựu có lạnh không? Nửa đêm ở trên núi quả thật hơi kỳ quái, nhưng chỉ có nơi này mới có thể để quà được.” Mạc Tịnh Ngôn nắm tay nàng cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước trong bóng đêm. Vương Tử Hựu dần dần nhìn thấy một sự vật màu trắng hiện ra, hình như là xe, càng đến gần, nhìn kỹ hơn, quả thật là xe hơi!
Vương Tử Hựu cả kinh đứng tại chỗ: “Là Mercesdes-Benz G500 ?”
Mạc Tịnh Ngôn nhìn nét mặt nàng cười tủm tỉm hỏi: “Thích không? Chiếc xe này tôi vừa thấy đã thích, cảm giác rất hợp với em…em không phải cũng đang cần một chiếc xe đó sao….Chúc giáng sinh vui vẻ, Tiểu Hựu.”
Ở trên đỉnh núi có thể nhìn toàn cảnh thành phố, mà giờ khắc này bị cảm giác hạnh phúc chiến cứ cả trái tim Vương Tử Hựu. Hiện giờ nàng có loại cảm giác mỹ diệu như được cả “giang sơn lẫn mỹ nhân”.
Tuy Mạc Tịnh Ngôn luôn âm trầm, nhưng vẫn là một cô gái có thể làm ra những chuyện “kinh hỷ” thế này.
Vương Tử Hựu ôm eo nàng kéo nàng vào trong ngực mình, tựa ở cửa xe hôn nàng.
Ban đêm không có người quấy rầy, cho dù lạnh, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Ánh đèn nêông ở thành thị phút chốc đều trở nên mông lung.
CHƯƠNG 62
Quà giáng sinh của Vương Tử Hựu chính là chiếc Mercesdes-Benz G500 theo phong cách xe jeep, hình dáng mạnh mẽ, không gian bên trong rất lớn, có thể so với một gian phòng rộng lớn. Vương Tử Hựu đầu tiên quán triệt quan điểm này, nàng đẩy lưng ghế ngồi xuống, từ phía sau lưng ôm lấy Mạc Tịnh Ngôn, cởi bỏ bộ váy màu trắng của nàng. Vương Tử Hựu thật sự yêu chết người con gái ăn mặc rất mạnh mẽ lạnh lùng nhưng khi cởi quần áo thì ngượng ngùng mắc cỡ. Hai tay nàng xuyên qua hai cánh tay Mạc Tịnh Ngôn, dán trên ngực nàng, hai tay chặt chẽ ôm lấy ngực nàng, tuy ngực Mạc Tịnh Ngôn có nhỏ một chút, nhưng nhìn thấy tai nàng đỏ rực, cái loại cảm giác này, tuyệt đối là một bữa thịnh yến tinh thần.
Vương Tử Hựu khống chế cục diện, y nguyên nắm lấy ngực Mạc Tịnh Ngôn, thân thể cúi xuống, Mạc Tịnh Ngôn theo động tác của nàng mà nằm ngang trên ghế ngồi, tóc búi cao rơi tán loạn, dán trên đôi vai trần của nàng, Vương Tử Hựu ghé sau lưng, lần lượt hôn lên da thịt bóng loáng hoàn mỹ.
Ghế ngồi bằng da thật cũng bắt đầu trở nên nóng lên, Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy dưới thân ghế cùng thân thể người đang ôm nàng đều nóng lên giống nhau, nóng đến mức nàng miệng đắng lưỡi khô, khẽ hé môi, tiếng thở dốc khó nhịn cũng từ môi nàng mà phát ra âm thanh, tay Vương Tử Hựu từ bộ ngực leo lên chạm vào môi nàng, nhẹ nhàng lướt qua đôi môi khô khốc sần sùi, tìm kiếm hình dạng chiếc cằm của nàng. Hai mắt Mạc Tịnh Ngôn mê ly quay đầu nhìn Vương Tử Hựu, Vương Tử Hựu thừa cơ giữ chặt cằm nàng, nóng bỏng hôn môi nàng. Ngón tay trên môi Mạc Tịnh Ngôn chậm rãi bò xuống cổ, như có như không lướt qua xương quai xanh, điểm nhỏ trước ngực đã cứng ngắt bị chuồn chuồn lướt nước đi xẹt ngang, lại khiến hơi thở Mạc Tịnh Ngôn tăng nhanh.
Vương Tử Hựu phát hiện mình có thể làm càn đùa bỡn thân thể của Mạc Tịnh Ngôn, có phải là nàng đã chấp nhận tình cảm của mình? Vương Tử Hựu kéo người Mạc Tịnh Ngôn đối mặt với mình, hai tay ôm chặt eo nàng, một mạch hôn từ giữa ngực đi xuống dưới, ngừng lại đùa cợt ở phần bụng.
Mạc Tịnh Ngôn hai tay ấn vai Vương Tử Hựu, không đẩy nàng ra. Vương Tử Hựu ngước mắt nhìn, thấy nàng vẫn nhắm mắt, nhan sắc đỏ bừng cực kỳ xinh đẹp. Vương Tử Hựu lớn mật tách hai chân Mạc Tịnh Ngôn, hàm răng cắn lấy mép quần lót của Mạc Tịnh Ngôn, ngậm trong miệng kéo ra một chút, thổi hơi khiêu khích lên bụng Mạc Tịnh Ngôn.
Mạc Tịnh Ngôn dùng mu bàn tay che mặt, không muốn bị Vương Tử Hựu nhìn thấy biểu lộ của nàng vào giây phút này, không nhịn được gọi nàng: “Tiểu Hựu…”
Vương Tử Hựu đột nhiên có hứng muốn bày trò đùa dai, nhướng người lên, một bên cắn lỗ tai Mạc Tịnh Ngôn, một bên nỉ non: “Đêm nay có muốn đến xem phòng của tôi không?”
“Ba mẹ em…” Mạc Tịnh Ngôn không cách nào vừa bị tra tấn vừa phải trò chuyện với nàng. Đây thực sự là một loại cực hình, tất cả câu trả lời chỉ có thể dùng từ ngữ ngắn nhất.
“Yên tâm, họ không có ở nhà, chỉ có hai người chúng ta thôi” Vương Tử Hựu ngược lại rất thuần thục, nói xong nàng liền ngừng động tác, tựa là muốn chơi trò đùa dai khiêu khích nửa chừng thì ngừng lại không để cho nàng thỏa mãn. Mạc Tịnh Ngôn sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng khi Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn ẩn nhẫn mặc lại quần áo, rõ ràng cái loại trò chơi muốn người ta không thỏa mãn dục vọng hoàn toàn phản tác dụng lại với V