Người đàn ông của tôi

Người đàn ông của tôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328510

Bình chọn: 9.00/10/851 lượt.

truyện tiếu lâm, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Con mắt nào của cậu thấy tôi đang khóc?”

Trương Diệc Chu không nói gì, nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô, trong một lúc cậu mất đi năng lực nói chuyện.

Mãi một lúc sau, cậu ta mới bình tĩnh, nói: “Năm tớ sáu tuổi, tai nạn xe cô cướp đi cha tớ, lúc đó tớ còn nhỏ nhưng cũng hiểu được hận người tài xế lái xe đâm vào ông. Cho nên tớ không hề oán cậu việc cậu vẫn hận tớ và mẹ tớ, bởi vì đúng là hai mẹ con tớ đã cướp cha cậu. nhưng Thư Tình, chuyện đến bây giờ tớ không còn hận người tài xế kia nữa, bởi vì không có người nào cố ý cướp hạnh phúc của ai, phá hoại gia đình ai, người tài xế đó không phải, tớ với mẹ tớ càng không phải.”

Nhìn gương mặt quen thuộc này, rất nhiều ký ức trở về.

Tay Trương Diệc Chu giúp cô đeo găng tay vào, sau đó giữ lấy tay cô, giữ chặt lấy.

Tay của cô nhỏ, lại dày, bị vây trong lòng bàn tay, có chút ý vị không rõ ràng.

“Không cần sống lại những gì đã qua, ít nhất cậu hãy đồng ý với tớ, đừng hận tớ nữa được không?”

.

Buổi tối, bà Thư nhận được điện thoại của Thư Tình, nói đêm nay cô sẽ ngủ lại nhà bạn học cấp 3, không về nhà.

Thật ra bà Thư là một người truyền thống, bà luôn luôn không thích Thư Tình là con gái ngủ ở ngoài, nhưng bà nghĩ năm nay cô cũng đã hai mươi, có năng lực quyết định chuyện của bản thân nên bà chỉ nhắc nhở vài câu sau đó cúp điện thoại.

Thư Tình ngồi trong tiệm nét ồn ào, lại xem hình ảnh Hà Ni và Tiểu Tân nhìn nhau cười.

Trong đêm khuya như vậy, không thể đè nén nỗi nhớ một người.

Khi bạn dần dần hiểu ra, làm một người mẹ đơn thân nuôi con gái sẽ vất vả như thế nào, bạn bắt đầu học cách che dấu những cảm xúc tiêu cực với mẹ mình.

Bởi vì nếu thấy bạn khổ sở thì mẹ bạn sẽ khổ sở hơn gấp ngàn lần, vạn lần.

Vì thế, trong quá trinh đó, bạn bắt đầu học cách nói dối có thiện ý, bắt đầu học cách tự mình xử lý những cảm xúc không dê dàng khống chế.

Mà trên màn hình, Hà Ni thi thào nói với Tiểu Tân, “Gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng gia đình bất hạnh không giống nhau.”

Trong tiệm nét ồn ào, cô nghe thấy tiếng di động của mình vang lên.

Qua hai mươi năm, Thư Tình chưa từng nghĩ đến bản thân cô lại dễ dàng nảy ra tâm ỷ lại một người như vậy. cô là một người mạnh mẽ lại sắc bén, bị ảnh hưởng rất lớn từ mẹ cô.

Nhưng vào giờ khắc này, khi mà cảm xúc của cô gần như bùng nổ, bỗng nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại.

Nước mắt tràn mi.

Trên màn hình tối đen hiện lên ba chữ: Thầy Cố.

Chương 21: Chương 21



Chương 22

Ban đêm ngoài trời tối đen, chỉ có những cái đèn đường cách nhau mười mét tỏa ra những ánh sáng mỏng manh.

Ngoài trời gió lạnh như băng, dường như muốn đông người ta lại tại chỗ, không thể động đậy.

Thư Tình lờ mờ, ngay cả nóng lạnh cũng không cảm nhận được, chỉ có thể như người rơi vào trong mộng, ngơ ngác hỏi người đi bên cạnh: “Thầy Cố? Sao thầy lại tới đây?”.

“Bởi vì em không nghe lời”. Ánh mắt của anh nặng nề nhìn thẳng vào cô, “Rõ ràng tôi đã nói em phải về nhà, vì sao em không về?”.

“Em đã nói không muốn mẹ em phải lo lắng…..”.

Cô chột dạ cúi đầu giải thích, một lát sau nghĩ ra được chỗ nào không thích hợp, vì thế lại ngẩng đầu lên.

Nếu anh thật sự vì cô chưa về nhà nên mới không để ý xa xôi chạy tới — “Làm sao thầy biết em không về nhà?”.

Cố Chi dừng bước lại, sắc mặt không tốt nói: “Đây là thái độ mà một người làm sai nên có sao? Tôi đang hỏi em, em lại chất vấn tôi hả?”.

“…..”. Không bình thường, thái độ nghiêm túc người lớn dạy dỗ trẻ con là chuyện gì xảy ra?

“Thư Tình”. Giọng nói của anh lại mềm xuống, nguyên nhân là anh nhìn thấy hốc mắt sưng đỏ của cô, nghĩ đến những lời cô nói trong điện thoại, trong lòng người nào đó hơi dao động, nhưng mở miệng là anh nói: “Mặc ít như vậy, quả nhiên là cảm thấy dưới da là lớp mỡ dày, tự có áo bông mặc sao?”.

Đôi tai cô bị lạnh hồng hồng, trên người chỉ mặc một áo khoác nỉ, Cố Chi thở dài, lấy từ trên cổ xuống khăn quàng cổ màu lam, sau đó cẩn thận quàng một vòng lại một vòng lên cổ cô.

Thư Tình chưa kịp buồn bực vì anh nói đến mỡ, thình lình thấy anh lại gần cô, cúi đầu xuống, dịu dàng quàng khăn giúp cô, nhất thời cô kinh ngạc đứng tại chỗ.

Ở sau lưng anh khoảng một mét có một cái đèn đường mờ mờ, mông lung mà nhu hòa, ánh sáng màu cam chiếu lên người anh, khiến anh nhìn mơ hồ không chân thực, như là người bước ra từ bức tranh sơn dầu.

Ánh mắt anh chăm chú nhìn khăn quàng cổ, ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động trên cần cổ, ngẫu nhiên chạm vào tóc cô, hoặc là đụng vào cằm cô, bởi vì đầu ngón tay hơi lạnh, mang đến cho cô cảm giác kích thích khó diễn tả bằng lời.

Nhưng Thư Tình ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, quên suy nghĩ.

Hàng mi của anh rất dài.

Bờ môi của anh rất mỏng.

Đôi mắt anh hẹp dài mà thâm thúy, hai mí mắt vừa đúng, con mắt tối đen như mực, như đá quý nguyên chất mà sang trọng, đủ để hút mọi ánh sáng xung quanh.

Cô không biết tại sao một người đàn ông lại có thể đẹp mắt đến như vậy, càng không hiểu tại sao đêm nay anh càng đẹp hơn so với trước kia nhiều lắm.

Mà lúc này, anh hơi lùi về sau một bước, “Tốt lắm”.


Old school Swatch Watches