Polly po-cket
Người đẹp phải mạnh mẽ

Người đẹp phải mạnh mẽ

Tác giả: Cúc Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329394

Bình chọn: 7.00/10/939 lượt.

trải, mất mát.

Đối với Vệ Tử, hậu quả của hai lần xảy ra chuyện với hai chàng trai lan truyền khắp trường đã khiến cho các chàng trai trong trường không dám theo đuổi cô, cũng bởi vậy nên cô vẫn một mình lẻ bóng.

Tình hình ấy khiến ột số người, ví dụ như Trác Bằng Phi cứ nghi hoặc: Không lẽ cô ấy yêu mình thật, chỉ có điều cô ấy không biết cách thể hiện?

Nhưng anh ta cũng chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ tới những điều này, vì Trình Hồng không phải kiểu bạn gái để cho anh ta được nhàn rỗi. Thỉnh thoảng lại gây chuyện, thỉnh thoảng lại kiếm cớ, thỉnh thoảng lại đặt ra những thử thách, hoặc như cố tình để ấy chàng trai có điều kiện rất tốt vây quanh khiến Trác Bằng Phi phải ghen, rồi lại còn bắt anh ta lúc nào cũng phải giữ điệu bộ của chàng bạch mã hoàng tử trước mặt mọi người, thêm vào đó là việc học tập và công tác, nên anh ta chẳng có nhiều thời gian để mổ xẻ nội tâm của bản thân.

Cho dù như vậy, nhưng sau đó không lâu, Trình Hồng lại bị Trác Bằng Phi bắt quả tang khi đang hẹn hò với tay ca sĩ đáng ghét kia. Không nén được cơn giận dữ đang dâng trào, Trác Bằng Phi xông lên, tát cho cô gái có mái tóc dài mang vẻ điệu đà ấy, rồi sau đó đón nhận một trận đòn hội đồng của những người trong ban nhạc, khiến mặt mày sưng húp, cánh tay suýt nữa thì bị đánh gãy.

Sau khi chuyện xảy ra, Trình Hồng ôm anh ta khóc thảm thiết: “Em sai rồi, em sẽ không bao giờ qua lại với họ nữa. Chẳng qua em cũng chỉ ham vui mà thôi. Ai bảo anh bận như vậy, lại không biết thế nào là lãng mạn. Nhưng bây giờ, em biết mình sai rồi, anh tha thứ cho em một lần, được không?”.

Ngoài nhõng nhẽo làm nũng, đây là lần đầu tiên Trình Hồng khóc lóc với vẻ đau lòng như thế trước mặt Trác Bằng Phi, nhưng nhìn khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp ấy, Trác Bằng Phi chỉ còn cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.

Trác Bằng Phi rất bận, nhưng trước đây khi anh còn bận hơn, đã từng có một cô gái xinh đẹp hơn cứ đứng dưới bục, không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ. Thỉnh thoảng lúc anh nhìn cô bằng ánh mắt khen ngợi, thì mắt cô đều sáng bừng lên, vẻ mặt rất vui.

Trác Bằng Phi không biết lãng mạn, nhưng trong lần “làm thêm” trước Noel, anh đã làm cho cô gái ấy ngượng ngùng tới mức đỏ mặt, từ từ nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn của anh khi được tỏ tình. Cô gái ấy không có dù chỉ là một động tác giả, giả như né tránh mà hầu hết cô gái nào cũng biết khi được tỏ tình, mà chỉ gật đầu đồng ý.

Mặc cho Trình Hồng hết lời cầu xin, Trác Bằng Phi quyết tâm trở lại cuộc sống độc thân, sau đó, cuối cùng anh cũng đã có được một thời gian để ngẫm nghĩ về tất cả những chuyện đó. Và anh đã phát hiện ra rằng, không phải Vệ Tử không yêu mình, mà chỉ là cô rất khờ khạo, khờ khạo tới mức cho đi mà không giữ lại, khi rút lui không đòi hỏi gì, chiều bạn trai quá mức và làm khổ chính mình.

Chương 11

Nhìn Vệ Tử đã bớt đi phần nào ngây ngô và có vẻ tự tin, xinh đẹp hơn, trong lòng Trác Bằng Phi thấy rất xốn xang, một cô gái khờ khạo như vậy anh không bao giờ còn gặp lại nữa.

Trác Bằng Phi chờ câu trả lời của cô, về lời xin lỗi của anh.

“Sao cơ?”, Vệ Tử nhận ra rằng mình đã lơ đễnh, chắc hẳn phải là một lúc khá lâu, nên vội nói: “Không cần đâu, hôm nay tôi mời mọi người để mừng tôi tìm được công việc”.

“Thì ra là như vậy.” Trác Bằng Phi cúi mắt xuống, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, “Nếu mọi người không muốn sang đó, thì tự nhiên nhé, muốn ăn gì cứ gọi, để lát nữa tôi sẽ tới thanh toán”. Vốn dĩ Trác Bằng Phi định nói thêm câu gì đó, nhưng lại sợ khơi dậy ký ức không vui, nên đành thôi không nói nữa.

“Anh Trác quả là hào phóng quá!” Dương Sương đập xuống bàn, được lắm, chỗ Vệ Tử dễ nói thôi, nhưng đừng có nghĩ rằng để anh trả tiền mà thôi không nhắc đến chuyện báo thù nữa, hôm nay phải xử anh đã, nghĩ vậy, bèn nghiến răng quay đầu lại, bảo: “Vũ Di, gọi món đi!”.

“Tuân lệnh”, Vũ Di đưa tay vẫy người phục vu, “Cho chúng tôi mỗi người một suất ếch tuyết hấp tổ yến, vây cá phủ cơm, hai con tôm hùm, và một con cua Đế vương hấp…”.

“Tiểu Vũ, được rồi đấy.” Lưu Hiểu Tinh toát mồ hôi trán, kéo vạt áo của Vũ Di.

“Cũng tạm được rồi”, nói rồi Vũ Di quay sang người phục vụ, sắc mặt không thay đổi, “Nếu thiếu sẽ gọi thêm, chúng tôi không uống rượu, cho nước ép trái cây đi. Tôi muốn uống nước ép đu đủ”.

“Cũng giống như vậy”, Dương Sương chẳng buồn nhìn thực đơn, vì vẻ mă