Snack's 1967
Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?

Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323554

Bình chọn: 9.00/10/355 lượt.

ói: “Không thể tưởng tượng được nha, Lão Triệu ngươi cũng có hôm nay, hahahahah, ngươi lại thua một đứa nhóc, về sau còn mặt mũi nào gặp ai!”

Tôi bấn loạn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói là một ông lão tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận, đứng sau ông còn một người trung niên nữa, cũng đang nhìn chúng tôi, thần sắc có vẻ …. Ây chà, vui mừng?

Cụ Triệu tức giận nói: “Ngươi đi mà thử, ta không tin ngươi có thể thắng nó.”

Ông lão kia kiêu ngạo cười to, nói: “Nó là cháu dâu của ta, ta muốn nó thua nó nhất định thua.”

Quần chúng vây xem: “….” [No ment Chung gia gia nha!'>

Chương 58:

Đính chính một chút nhá, cờ ở chap trước là cờ tướng, hơi nhầm nhọt tí ^^

***

Trước khi tới Thượng Hải, tôi đã rất nhiều lần thử tưởng tượng ông nội của Chung Nguyên trông như thế nào, nhưng thật sự không ngờ tới … Ây chà, rất phong cách nha …

Bởi vì thua cờ, ông dắt bác Dương trai đi ra ngoài tản bộ xả tức, sau đó lúc quay về vừa lúc chứng kiến cảnh tôi thắng Lão Triệu, thế là ông cụ nhảy nhót vui mừng châm chọt lão Triệu một hồi, lại còn đem ba phương diện chơi cờ, cháu trai, cháu dâu ra so sánh với Lão Triệu, cuối cùng rút ra kết luận: Lão Triệu, ngươi ngoan ngoãn chịu thua dưới chân ta đi, ha ha ha …

Đáng thương ghê, cháu trai của lão Triệu năm nay mới 10 tuổi ><

Sau đó ông thần liền uy phong lẫm lẫm dẫn tôi với Chung Nguyên về nhà.

Về tới nhà thì bác Dương đang nấu cơm, dưới tác động của mấy bộ phim tình cảm sướt mướt, tôi cảm thấy lúc này tôi tất yếu phải tham gia giúp đỡ làm thức ăn, từ đó chứng minh mình là một hình mẫu của vợ hiền mẹ đảm. Nhưng Chung gia gia nghiêm khắc từ chối yêu cầu của tôi, cuối cùng tôi cung kinh dâng cho ông một ly trà, xem như chào hỏi ra mắt.

Sau khi ông tiếp nhận trà của tôi, cười haha lấy từ trong ngăn kéo ra một cái vòng tay màu xanh mượt mà cho tôi, tôi trịnh trọng nhận lấy. Sau này mới biết được, cái vòng phỉ thúy đó còn lớn hơn tôi 1000 tuổi.

Ăn xong cơm tối, mấy người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm. tôi phát hiện ra Chung gia gia là người rất thích nói, trên cơ bản mọi người cùng ngồi với nhau, một mình ông nói, tôi ở bên cạnh lễ phép phụ họa, bác Dương trai và bác Dương gái hai người thỉnh thoảng cũng góp đôi câu, còn Chung Nguyên thì hai mắt dán chặt vào màn hình tivi, không hề phối hợp một tẹo nào.

Tôi thầm thì hỏi: “Sao anh không để ý tới ông?”

Chung Nguyên đáp: “Em cứ thử nghe mấy chuyện này hai mươi năm liền đi là biết.”

Lúc này Chung gia gia đang kích động ôm cái bình hoa mẫu đơn đặt lên bàn trà, cho tôi xem công nuôi dưỡng chăm cây của ông. Lúc ông buông cái bình xuống hình như rất dùng sức, đồ sứ đồ thủy tinh để trên bàn trà rung lên phát ra những tiếng kêu thanh thúy. Bác Dương gái thấy thế vội vàng nói: “Lão gia nhẹ tay thôi, mấy đồ này còn đáng giá hơn khúc cây kia của ông nha.”

Tôi khó hiểu, hỏi: “Cái này quý giá thế nào?”

Bác Dương cười nói: “Đây là từ thời nhà Tống.”

Tôi hoảng sợ, lập tức nhìn mấy đồ vật này bằng ánh mắt kính sợ.

Bác Dương lại vụng trộm nói với tôi: “Cháu gái à, đừng để ý làm gì, cả nhà của lão gia toàn là đồ cổ thôi, chúng ta ăn cơm lúc nãy là bằng bát Minh triều, bình gốm to đứng cạnh tivi kia là từ đời Đường, lão gia bình thường uống trà hay dùng chén hoa sen từ thời nhà Tống, còn cái trong tay cháu là quà tiến cống của phiên bang từ thời Minh …”

Tuy rằng tôi nhất gan, nhưng sợ quá mức rồi thì cũng thành thản nhiên. Dù sao ông cụ cũng là một phú ông, tàng trữ đầu cơ đồ cổ này kia cũng coi như bình thường. Chỉ có điều tôi không hiểu là, nhiều đồ cổ như thế mà lại để lung tung khắp nhà, không sợ lỡ tay làm bể a? Cho dù người trong nhà cẩn thận, không làm vỡ, nhưng nếu có trộm thì làm sao?

Tôi đem nghi vấn trong lòng này nói cho bác Dương, bác bèn phất tay, thập phần tự tin nói: “Yên tâm, chỉ cần tên trộm không bị bệnh tâm thần, chắc chắn chẳng hơi đâu đi vác cái bình to tướng đời Đường cạnh cái tivi kia đi đâu.”

Ak, nói cũng phải ha …

Sau đó, bác Dương liền hào hứng kể lại cho tôi một vụ trộm từng xảy ra trong nhà. Ngày đó có một tên trộm vô cùng chuyên nghiệp ghé qua, hắn lưu loát đi vào, phá sạch sẽ cái tủ sắt trong phòng Chung gia gia, nhưng đến khi hắn nhìn thấy được thứ nằm trong tủ sắt, tên trộm đáng thương phát điên tại chỗ.

Thứ duy nhất có trong cái tủ sắt đó, chính là một bức ảnh, ảnh chụp lão Triệu bị chó cắn. nghe nói Chung gia gia mỗi tối trước khi đi ngủ đều lấy tấm ảnh này ra ngắm một lần, cười đã mới đi ngủ.

Lại nói tên trộm kia tức giận tê tái xé mất bức ảnh, sau đó hùng hổ tung cửa bỏ đi, vừa đúng lúc bác Dương đi mua đồ ăn về, chỉ cần vài đòn tung ra đã hạ gục tên trộm ngu ngốc này.

… Nghe đồn bác Dương trai là quán quân võ thuật, còn bác gái là một người hâm mộ mà theo ông cả đời.

Lúc Chung gia gia trở về nhà, tên trộm đã bị đưa tới sở cảnh sát, nhưng lão gia vẫn rất tức giận, bởi vì hạng mục giải trí mỗi đêm của ông đã không còn nữa. Ông tức giận tới nỗi hô hào đội ngũ luật sư đòi khởi tố tên trộm kia, còn tuyên bố muốn tìm sát thủ để “xử đẹp” hắn, cuối cùng nhờ bác Dương trai giúp ông rửa được một tấm hình lão