
gái mở cửa xe đi vào, xe rời đi, cô mới cúi đầu, hai tay xách hai túi lớn, từng bước từng bước tới thang máy.
Lên tầng cuối, cô nhìn cửa phòng có chút bực bội, anh ta quên cửa mở bằng vân tay, cô không vào được sao?
Hoan Nhan bỏ túi xuống, chần chừ một lat, sau đó đem ngón tay cái ấn lên, gấp gáp đi hẹn hò, hóa ra sợ lạnh nhạt đại mỹ nhân.
Cửa phòng lập tức mở ra, Hoan Nhan giật mình há to miệng, trời ạ, cái này có thể chấp nhận vân tay của cô sao.
Suy nghĩ một chút, cô bỗng hiểu ra, nhất định do Thân Tống Hạo làm, chẳng biết tại sao, đáy lòng xuất hiện chút xíu nhỏ nhỏ ngọt ngào.
Kéo hai túi đi vào, Hoan Nhan mệt mỏi ngã xuống ghế sa lon, đá văng giầy ra, cô thoải mãi ngả người trên ghế, người có tiền quả nhiên biết hưởng thụ, ghế sa lon so với giường của cô còn thoải mái gấp mấy lần!
Tắm sạch sẽ, vốn nghĩ không có anh ở đây dây dưa, có thể ngủ một giấc, nhưng lại lăn lộn qua lại không ngủ được… Trong phòng cực kì yên tĩnh.
Hoan Nhan mặc áo ngủ, quấn chăn ngồi dậy, nhìn đồng hồ cổ treo trên vách tường, dưới ánh trăng nhìn rõ đã mười một giờ.
Hai mắt nhìn về phía cửa phòng, đưa tai nghe ngóng, không có tiếng động, anh chưa về.
Không có người phụ nữ nào nguyện ý làm một trong vô số người phụ nữ của anh ta, cũng không có một người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện làm tình nhân. Cho dù là người phụ nữ này không yêu anh ta đi nữa.
Cô nằm xuống, lại co rúc lại ôm chặt mình, Hứa Hoan Nhan, chỉ bốn tháng thôi.
“Thân thiếu, anh đã 52 ngày rồi không tìm em” An Khả Khả bất mãn chu môi, tròng mắt xinh đẹp đầy vẻ uất ức.
“Không phải đã tới rồi sao?” Xe dừng lại ở bên ngoài quán bar, hai người cũng không xuống xe.
“Nghe nói bên cạnh anh có người phụ nữ khác.” An Khả Khả có chút ghen mở miệng, nhưng vẫn phong độ mỉm cười.
Anh nhếch mội, cười nhạt, bắn tàn thuốc ra ngoài cửa xe: “Em để ý?”
An Khả đang giận dỗi dừng lại, đàn ông xoay chung quan cô, cô nhìn không hợp, người đàn ông lạnh nhạt với cô, cô lại sống chết không bỏ được.
“Tất nhiên… sẽ không!” Mở miệng cười, trong lòng không thoải mái.
“Vậy mới ngoan.” Anh ôm cô, nhéo cái cằm tinh xảo, cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ thẫm, thành thạo đưa đầu lưỡi vào trong dây dưa, một lúc sau, cô bị hôn yêu kiều thở hổn hển trong lòng anh cầu xin tha thứ.
“Như vậy đã không chịu được?” Anh mở miệng trêu chọc, bàn tay dọc theo đường cong chậm rãi, rơi vào vùng ngực đầy đặn hung hăng véo một cái.
Chương 74: Người phụ nữ khác
“Xác định?” Anh ném ra hai chữ, hai mắt sắc bén nhìn chăm chú vào cô gái xinh đẹp trước mắt.
An Khả Khả cắn chặt răng, dùng sức gật đầu, đáy lòng có chút lo lắng, đáng chết nhận được điện thoại của anh cô vội ra ngoài, cũng quên chuẩn bị sẵn sàng, như thế này nếu đi vào uống rượu, cô sợ mình sẽ lộ nguyên bản chất.
“Chúng ta vào thôi.” Anh buông tay, mỉm cười, bộ dáng vẫn là hoa hoa công tử, dịu dàng đa tình Thân Tống Hạo.
Waiter ân cần đón hai người vào, Thân Tống hạo ôm lấy An Khả Khả nhưng vừa đi vào, mọi người đã ồn ào lên.
Trần Nhị trong ngực ôm một cô gái xinh xắn, mà A Dương cũng đã đổi bạn gái, duy chỉ có Kì Chấn ngồi một mình, bộ dáng như hạc đứng trong bầy gà.
“Chà, Kì Chấn, bạn gái cậu quản cậu chặt quá, đến đây rồi vẫn một bộ dạng chính nhân quân tử?”
Thân Tống Hạo mỉm cười chế nhạo Kì Chấn, kể từ khi bạn của Hứa Hoan Nhan cùng Kì Chấn ở chung một chỗ, tiểu tử này giống như biến thành một người khác, không đi bar, không tán gái, ngay cả thú vui săn người đẹp cũng bỏ, chẳng phải để người ta cười rụng răng?
Kì Chấn tức giận liếc anh: “Tĩnh không giống như lời cậu nói.”
“Vậy sao? Vậy không hiểu sao trước đây không lâu mình lại nghe được tin tức, Tĩnh nhà cậu nổi trận lôi đình đêm hôm khuya khoắt bỏ nhà trốn đi, hại cậu tìm khắp cả thành phố mới khuyên cô ta trở về?”
A Dương cười lớn ôm vai Kì Chấn, không chút cố kỵ nào vạch trần lời nói dối của anh.
Kì Chấn bất đắc dĩ nhìn anh: “A Dương, cậu chơi đã lâu rồi, cũng nên kiềm chế lại.”
A Dương nghe xong lời này, lập tức xua tay, nhảy ra thật xa: “Kì Chấn, là anh em phải không? Là anh em cũng không nên đẩy anh em vào nấm mồ đi”!
Trần Nhị và Thân Tống Hạo nghe lời này đồng thời cười lớn.
Chẳng qua sau khi cười, Kì Chấn cũng do dự nhìn Thân Tống Hạo: “Thân thiếu, cậu…cô ấy đâu?”
Tuy lâu không gặp, nhưng anh cũng biết chuyện của Hoan Nhan và Thân Tống Hạo, Văn Tĩnh mỗi ngày trước mặt anh càu nhàu mấy trăm lần Nhan nhà ta, anh tự nhiên cũng để tâm.
Thân Tống Hạo rót đầy ly rượu, ôm An Khả Khả nắm lấy cằm cô rót hết, cũng không ngẩng đầu: “Hỏi cô ta làm gì, người phụ nữ tẻ nhạt.”
Kì Chấn nghẹn lời, nhìn hai người ôm nhau không biết nói gì.
“Thân thiếu, em không được.. mai em phải đi làm, không thể uống nữa…”
An Khả Khả bị bắt uống một ly, cũng không muốn uống nữa, liên tiếp xua tay cầu xin tha thứ.
Thân Tống Hạo cầm ly rượu uống cạn, liếc xéo cô: “Sao, giám đốc của em không muốn sống nữa ư, ngay cả đàn bà của anh cũng quản?”
“Không phải Thân thiếu” An Khả Khả cuống quýt cười làm lành: “Dù sao cũng là công việc của em, em đã sắp xếp xong, không thể vì em mà hại mọi người.”