
hay lung tung.
-Tôi đâu phải chó chứ mà chạy lung tung.
-Tốt nhất là vậy.
(t.g:Và như thường lệ giống trên phim sau đây là màn kiss giữa hai nhân vật,xin lỗi t,g ko viết kĩ phần này,mọi người tự tưởng tượng nhé)
CHƯƠNG 10
…….. Ở bờ sông……….
23:59
00:00
Màn biểu diễn đèn bắt đầu,những hàng đèn biến ảo đủ màu sắc uốn lượn trên cây cầu tạo nên những dải màu đan xen huyền ảo trên dòng sông ban đêm….thật huyền diệu
-Oa,đẹp quá-Tuyết Ly thốt lên
Rồi cô nàng nhắm mắt,chắp tay và lẩm bẩm điều gì đó.
-Người ta nói nếu nói tên người mình yêu vào đúng lúc dàn đèn bật sáng thì hai người sẽ được hạnh phúc mãi mãi-Ly giải thích trước ánh nhìn khó hiểu của Nhật Huy.
-Mãi mãi là một thời gian rất dài đấy.-cậu đáp
-Chẳng phải anh và chị em,hai người thích nhau sao?
-Sao lại nghĩ thế?
-Thì lúc chiều….uhm….thấy hai người ôm nhau-vưa nói vừa quan sát nét mặt đối tượng
-Em thấy sao?
-Xin lỗi,em không cố ý-giả nai
-Không sao,đó chỉ là ôm bạn bè thông thường thôi mà.
-Trông không giống vậy lắm-cô nàng đáp lại
-….-không hiể sao Nhật Huy không muốn đính chính cái tin này với Tuyết Ly rằng thực chất Bảo Quân mới là bạn trai cô chị của cô nàng,biết đâu cô nàng sẽ làm trò chơi này thêm thú vị thì sao?-em với Bảo Anh nhìn không giống nhau lắm nhỉ,hắn đổi chủ đề và Tuyết Ly coi đó như câu trả lời yes dành cho câu hỏi của mình
-Em với chị ấy là cùng cha khác mẹ mà,mẹ chị ấy mất khi chị ấy còn nhỏ
Cái đó cậu biết,trong hồ sơ có ghi mà.
-Đừng đâm đầu vào thích Bảo Quân,cậu ta không phải mẫu người em có thể chinh phục đâu.-Nhật Huy nói mà không quay nhìn cô ta
-Sao anh biết?
-Biết cái gì? Biết em thích cậu ta hay em sẽ không tán đổ được câu ta?
-Cả hai.
-Do thái độ của em thôi-nhún vai.
Tuyết Ly chính thức nhận định rằng tên Nhật Huy này nguy hiểm hơn cô ta nghĩ.
….. Sáng hôm sau ……..
08:30 a.m
Cái điện thoại rung bần bật kéo nó khỏi giấc ngủ.
Là Bảo Quân
-Alo
-Em chưa dậy à,mèo lười?
-Uhm.có việc gì không?
-Dậy đi,cùng tôi đến một nơi.
-Lúc khác được không,em mệt lắm.
-Không được.em có 10’
Cúp máy.
Vậy là anh ta trở lại bình thường rồi,nghĩa là quyền lực và bắt nạt.
Lê xác vào nhà vệ sinh….
10’ sau nó khoác lên người cái áo khoác và đi ra ngoài.
Ngó nghiêng một hồi nó nhận ra xe của Bảo Quân đang đỗ ở một goc khuất,chắc hắn ngại em nó.
-Chuyện gì vậy?
-….-Bảo Quân không đáp,chỉ ôm ghì lấy nó
-Sao vậy,nói đi-nó giục,Bảo Quân lạ quá
-….-hắn vẫn không nói gì,chỉ rúc mặt vào cổ nó,tận hưởng mùi hoa oải hương thoang thoảng trên mái toc nó,chưa bao giờ khi đang ôm cô bạn gái bé nhỏ của mình trong tay như thế này mà cảm giác sắp mất nó lại ảm ảnh hăn nặng nề tới vậy….. tất cả chỉ vì một phút bồng bột mà bây giờ hắn phải chịu cái cảm giác bất lực và lo sợ này,cô nàng này nguy hiểm thật,làm hắn thay đổi nhiều như vậy.
Cuộc tái ngộ hôm qua của hắn và cô bạn gái cũ nhiều duyên nợ Mai Khôi thật không dễ chịu gì,lời nói của cô ta cứ vẳng trong đầu hắn
“Anh hãy đợi đấy,Bảo Quân.Mai Khôi này không phải con ngu.Tôi sẽ trả lại anh tất cả những gì anh gây ra cho tôi.
-Cô nghĩ mình đủ khả năng làm gì tôi?-Bảo Quân khinh khỉnh
-Anh thì không,nhưng còn cô người yêu bé bỏng của anh,tôi sẽ làm cô ta phải chịu đựng gấp trăm vàn lần điều tôi phải chịu,anh sẽ hiểu cảm giác bị người khác lăng nhục là như thế nào”
Con rắn độc.
Nếu cô ta dám đụng đến người con gái mà hắn đang ôm trong tay thì hắn thề sẽ giết cả nhà cô ả,nhưng thật sự Mai Khổi rất thâm độc,mà hắn và cô nàng cũng qua lại 1 thời gian nên cô ta biết 1 sốc chuyện của Bảo Quân và hắn biết cô ta còn có cả ảnh luc hai người còn quan hệ nữa.Bảo Quân sợ chúng sẽ đến tai nó,làm hắn nghi ngờ và xa rời hắn,hắn ghét khi nghĩ tới điều đó.
-Bảo Quân,Bảo Quân-nó lay hắn khi thấy hắn ngẩn ra
-Không có gì,đi chơi đi.
———–Flash back————
Hơn 12 giờ đêm,hắn lái xe về nhà thì nhận được 1 tấm ảnh hai người đang hôn nhau,một người là hắn,còn cô gái chắc chắn không phải nó.
Tin nhắn mới
“Em nhớ anh”
MAI.KHÔI
Cô ta chưa biết sợ sao
Gọi điện
“Cô muốn gì?”-Bảo Quân gằn lên
“Em muốn gặp anh”-giọng nhão nhoét-“Em nhớ anh”
-Cô đang ở đâu?
-Khách sạn lần trước ấy,phòng cũ.
Chó má.
Hắn quay xe tới khách sạn,hắn phải giải quyết cho xong vụ này,hắn có linh cảm không tốt về việc lần này
Đạp bay cửa phòng khách sạn
-Quân à,em nhớ anh-cô ta từ đâu nhảy bổ vào hắn
Cô nàng quay ra đinh hôn Bảo Quân nhưng hắn quay đi
-Cô làm cái trò gì đấy?-Bảo Quân đẩy cô nàng đang như con cuốn lấy mình như con rắn ra,khó chịu.Hắn ghê tởm cô nàng này.
Mai Khôi miễn cưỡng rời khỏi người Bảo Quân,cô nàng chỉnh lại cái váy hai dây màu trắng của mình,vốn đã ngắn…nay lại càng ngắn hơn.Cô nàng ngồi xuống giường,gác chân đầy khêu gợi:
-Anh sao vậy,em nhớ anh mà.
Bảo Quân nhếch mép,cô ta chỉ được thế này,hừ,chưa đủ để quyến rũ hắn đâu
-Cô muốn gì?-hắn lạnh băng
-Muốn anh-cô ta ôm gối đầy ngụ ý,cố tình so vai lại làm cái quai váy rơi khỏi vai.
Xem ra cô ta cũng được đấy chứ,cũng không tồi nha.
Bảo Quân lại gần cô ta,nắm nhẹ cằm cô nàng
-Vậy sao?-hắn ghé sát mặt mình phả một luồng hơi