
ổi rồi, bây giờ bị trêu đùa lại tràn trề sức sống, thân thể của cô đã nóng đến không thể chịu nổi, hành động của anh đối với cô mà nói quả thật chính là hành hạ.
“Ha ha ha. . . . . . Anh làm sao? Hả?” Hoàng Phu Tuyệt tay xấu xoa loạn, chọc cho cô bản thân bất lực phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
“Ừm. . . . Anh . . . . em muốn nói là anh cũng nên vào đây chút đi, nước ấm rất thoải mái.” Thủy Băng Nhu đỏ mặt nói, cô chỉ là vì thấy anh hôm nay cả ngày cùng cô dạo phố rất mệt mỏi, cho nên muốn hỏi anh có muốn tắm thoải mái chút không, tuyệt đối không có ý tứ khác.
“Bé cưng là đang mời ông xã sao? Ha ha ha. . .. .” Gương mặt của cô bởi vì hôn và hơi nước mà hiện ra màu sắc đẹp vô cùng, đường cong lung linh hấp dẫn như ẩn như hiện ở trong nước dẫn dụ anh, anh không kịp chờ đợi gia nhập cùng cô. Tiếng nước tràn ra càng thêm dẫn phát dục vọng của bọn họ.
Anh kéo cô vào trong ngực, cố ý ngậm vành tai khéo léo của cô, khiến cho cô khẽ run, than nhẹ thành tiếng.
“Ưm. . . . . . . Tuyệt, không thể. . . . . .” Trời ạ, cô sắp bị trêu ghẹo đến hỏng rồi, anh biết rõ từng chỗ mẫn cảm trên cơ thể cô.
Thừa dịp môi đỏ mọng của cô hé mở, anh lại lần nữa chiếm lấy cái lưỡi mềm mại của cô, tỉ mỉ cùng với cô triền miên.
Một cỗ nhiệt ở trong cơ thể cô hừng hực thiêu đốt, khiến cô trở nên hết sức nhạy cảm, hơi nước trong không khí dường như cũng lây dính không khí khác thường.
Anh ven theo cằm của cô, cổ, xương quai xanh một đường hôn mút, gặm cắn, lưu lại một hàng dấu đỏ, không biết là vì nước quá nóng, hay vì bị anh trêu chọc mà cả người cô nóng ran.
“Tuyệt. . . . . . .” Cô khẽ gọi tên anh đầy kháng nghị.
“Ngoan, đừng sợ, anh sẽ rất dịu dàng.” Hoàng Phu Tuyệt vừa hôn cô vừa lẩm bẩm nói.
Vừa rồi cô thật sự nghĩ muốn nói cho anh biết, cô rất khó chịu, chỗ sâu trong cổ họng của cô phát ra than nhẹ, nụ hôn ẩm nóng của anh khiến cô quên đi dè dặt, đôi tay bắt đầu lôi kéo cà vạt của anh, cởi cúc áo trước ngực của anh ra, vuốt ve lồng ngực bền chắc của anh.
Chớp mắt thời gian, từng chút từng chút quần áo trên người họ dần bị rút đi, toàn bộ vương ở trên sàn nhà.
“Nói cho anh biết em đang muốn gì nào?” Nhìn ánh mắt lóng lánh mê man đầy bất lực của cô, khóe miệng của anh nâng lên bộ dáng tươi cười tà mị.
“Ghét, anh đây là đang khi dễ em . . . . . . .” Tay của cô vô lực nện anh.
“Được, không khi dễ em nữa.” Như cô mong muốn, một giây kế tiếp, đôi môi nóng bỏng của anh đã ngậm chặt lấy đôi môi mềm mại của cô, bừa bãi mút liếm, quấn quanh.
“A. . . . . .” Thủy Băng Nhu hô lên thành tiếng lanh lảnh.
Cô không tự chủ được vặn vẹo vùng vẫy, gây nên cơn bão táp dục vọng trong anh.
“Em đừng cử động, trò chơi không có kết thúc nhanh như vậy.”
“Ưm. . . . . . . A. . . . . . .” Một tiếng than nhẹ bật ra từ trong miệng Thủy Băng Nhu.
“Nóng quá. . . . . .” Cô cảm thấy một trận vui thích không thể thốt nên lời đang lan tràn đến toàn thân.
“Bé cưng, anh yêu em!” Hoàng Phu Tuyệt thâm tình nỉ non thành tiếng, từ đó trăng gió vô biên, chị hằng sáng rỡ cũng xấu hổ lẩn vào trong mây mất rồi.
Hoàng Phu Tuyệt nhu tình mật ý nhìn Thủy Băng Nhu ngủ ở bên cạnh, có chút không thể rời mắt được, anh luôn nhìn cô không thấy đủ, vô luận là khi cô thức hay ngủ, rõ ràng bọn họ đã kết hôn rồi, nhưng tình yêu của anh dành cho cô vẫn càng ngày càng sâu đậm. Vừa rồi sau khi họ ở trong phòng tắm hoan ái một trận xong, cô đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng ôm cô trở về giữa giường, để cho cô có thể ngủ một giấc an ổn, toàn thân cao thấp của cô đều làm cho anh mê muội, anh nhất định đã khiến cho cô mệt chết đi rồi.
Ha ha ha. . . . . . Anh luôn thấy yêu cô, muốn cô bao nhiêu cũng không đủ, gặp phải cô, anh giống như chú ngựa hoang đứt cương, từng giây từng phút đều muốn dính ở trên người cô.
“Ừm. . . . . .” Thủy Băng Nhu ưm một tiếng, sau đó giống như con mèo nhỏ cọ cọ vào trong ngực anh, tay của cô vô thức vòng ở trên hông anh, nhất thời khiến cho lòng của anh cảm thấy ngứa một chút, giống như bị móng vuốt của con mèo nhỏ cào cào.
Không được! Cho dù hiện tại anh đang rất muốn cô một lần nữa, nhưng là thân thể của cô sẽ không thể chịu nổi, vì nghĩ tới hạnh phúc sau này, anh sẽ cố gắng nhẫn nại thật tốt, dù sao bọn họ vẫn còn khoảng thời gian dài cả đời.
Cám ơn ông trời đã để cho bọn họ gặp nhau, cám ơn ông trời khiến cô gả cho anh, có cô ở bên cạnh, anh chính là người hạnh phúc nhất thế giới, khóe miệng Hoàng Phu Tuyệt mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.
“Bảo bối, ngủ ngon!” Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, cô giống như có cảm ứng miệng khẽ nhếch lên.
Ha ha ha. . . . . . . Hoàng Phu Tuyệt thấy biểu tình của cô, cười không ra tiếng, sau đó ôm cả người cô sát vào anh, đắp kín mền. Đôi tay ôm vòng quanh lấy cô đi vào mộng đẹp, tay tình ý vỗ nhè nhẹ lưng cô.
Đêm này, anh mơ thấy cảnh gặp cô lúc bé, cũng chính là cái nhìn thoáng qua trong cô nhi viện đó, đã khiến cho anh trầm mê, ánh mắt như chú thỏ nhỏ rũ xuống của cô thật sâu rơi vào trong lòng của anh.
CHƯƠNG 77
Đêm vẫn còn rất dài, mà lúc này, trong một cái ngõ tối của thành S, chỉ c