
nhân, trên người trong lúc vô ý sẽ tản mát ra khí phách cường thế thủ đoạn vốn vẫn có khi nói chuyện với cấp dưới, làm cho người ta nhìn mà sợ, chỉ cần một cái ánh mắt đã có thể làm cho người khác sợ hãi.
Trong phòng chỉ còn lại Thủy Băng Nhu cùng Hoàng Phu Tuyệt, anh vẫn dùng một loại ánh mắt rợn cả tóc gáy nhìn cô, để cho cô cảm giác mình hình như con dê nhỏ mặc cho người ta làm thịt.
“Em mới vừa nói gì? Hả? Bảo bối.” Hoàng Phu Tuyệt từ từ đến gần Thủy Băng Nhu, mắt thâm thúy giống như một vịnh nước tĩnh lặng, giống như muốn nhấn chìm cô xuống đó vậy, cứ như vậy không chút kiêng kỵ đem hơi thở ấm áp phun lên trên mặt của cô, để cho sắc mặt cô vốn đỏ hồng mới lui đi không lâu lại nóng bừng.
“Nha, nóng quá, không cần dựa vào gần như vậy nha!” Thủy Băng Nhu đẩy một cái thân thể như thỏi sắt to lớn nung nóng bỏng kia, hô hấp của cô vô cùng khó khăn, cẩm nhận được toàn bộ hơi thở đều là của anh.
“Bảo bối, em vẫn không trả lời vấn đề của anh.” Hoàng Phu Tuyệt khàn khàn nói, thấy gương mặt cô giống hệt như trái táo đỏ thì hận không được cắn một cái, nhưng là hiện tại anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nếu không cái cô nhóc không biết chết sống đích tiểu nữ tnày sẽ tức chết anh cũng không biết chừng.
“Vừa rồi em đâu có nói cái gì đâu.” Thủy Băng Nhu rất khẳng định nói, cái kẻ yêu nghiệt này chẳng lẽ nghĩ dùng sắc dụ dỗ cô sao, hiện tại cô vẫn còn ở cữ! Thân thể cần được nghỉ ngơi thật tốt nha.
“Hừ. . . . . . Không có gì? Mới vừa là ai hiên ngang lẫm liệt nói “nếu là anh dám tức giận mẹ nuôi, em liền không để ý tới anh” hả? Em không để ý tới anh, em nghĩ để ý người nào?” Hoàng Phu Tuyệt ghen nói, thật là vô pháp vô thiên, dám uy hiếp anh.
“Em không có nói sai nha.” Thủy Băng Nhu nho nhỏ nói thầm.
“Còn nói không có nói sai, dám không để ý tới anh, hả?” Hoàng Phu Tuyệt làm bộ mặt ác độc uy hiếp, há mồm cắn một cái lên gương mặt đang đỏ hồng của cô.
“A. . . . . . Thật là đau đó, muốn hủy dung hả?” Thủy Băng Nhu gắt giọng, người này thế nào càng ngày càng được voi đòi tiên, lại dám cắn mặt của cô, nếu là để lại dấu răng, về sau cô làm thế nào đi ra ngoài gặp người đây.
“Biết đau à nha? Mới vừa rồi lúc em nói về sau đều không để ý tới anh, lòng của anh còn đau hơn so cái này.” Hoàng Phu Tuyệt thâm tình nói, anh có thể không cần toàn thế giới, nhưng là duy chỉ có không thể không có cô.
“Ai bảo anh ngay cả mẹ nuôi cũng dám tức giận, mẹ nuôi là trưởng bối, chúng ta nên tôn kính trưởng bối nha.” Thủy Băng Nhu nói.
“Vừa rồi anh đâu có giận bà ấy, vậy em sau có còn để ý tới anh không hả? Hả?” Hoàng Phu Tuyệt ăn vạ.
“Để ý …, để ý anh mà! Thật là nhột đó, không cần dựa vào gần như vậy.” Thủy Băng Nhu cười nói, anh vào lúc này tại sao lại giống một chú nhóc rồi, cùng bộ dạng quái vật vừa rồi, quả thật là rất khó tin.
“Không cần, ưmh. . . . . . Em thật thơm!” đầu Hoàng Phu Tuyệt tựa vào cổ của cô nói, anh mới không cần đứng lên, thật vất vả không có người ngoài quấy rầy, anh đương nhiên muốn nhân cơ hội sỗ sàng một chút, bởi vì đây là quyền lợi dành riêng cho anh, anh cười tà nói, một đôi tay ở trên người của cô di động, chọc cho cô liên tiếp thở gấp.
Thủy Băng Nhu cứ như vậy ở bệnh viện mấy ngày, trong khoảng thời gian này, không thiếu được những chuyện ghen tuông kia của Hoàng Phu Tuyệt, không cho phép cái này, không cho phép cái đó, cực kỳ bá đạo, nhưng là thỉnh thoảng cũng sẽ tùy theo tính tình của Thủy Băng Nhu, Thủy Băng Nhu thật là càng ngày càng thích anh.
Thật vất vả nhịn đến khi có thể trở về nhà, người giúp việc giúp Thủy Băng Nhu dọn dẹp hành lý, Hoàng Phu Tuyệt nhu tình dìu Thủy Băng Nhu đi ở trên hành lang bệnh viện, Thủy Băng Nhu trong ngực ôm tiểu bảo bảo đã hơn một tháng, phía sau là toàn gia Lý Hiếu Huyên cùng bảo mẫu trong lâu đài, viện trưởng dẫn đầu một đám bác sĩ đi theo ở phía sau, cái trận thế cường đại này thật đúng là so sánh với thời điểm đến càng thêm dọa người.
Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu đi ra cửa bệnh viện thời điểm, nhìn thấy bên ngoài cảnh tượng sợ hết hồn, này. . . . . . Đây cũng quá khoa trương đi! Sẽ không phải là đem tất cả xe trong tiệm đều mang tới đây chứ?
Mười mấy cỗ xe đời mới nhất theo quy luật xếp thành một cái hàng ở cửa bệnh viện, bên cạnh mỗi chiếc xe đều có mấy người đàn ông mặc áo đen, rất nhiều người chung quanh cứ như vậy nhìn chăm chú hàng xe con kia, trong lòng suy đoán cái người ỷ thế này sẽ không phải là Tổng Thống nước nào đó chứ?
“Ha ha ha. . . . . . Tiểu Nhu bị hù sợ.” Lý Hiếu Huyên cười nói với cha mẹ cô.
“Nhìn tình hình không bị hù mới là lạ, cái người này thật cũng quá khoa trương đi.” Lý mẹ nói, đối với cách làm của con rể, bà lúc ấy thấy cũng sợ hết hồn đấy.
“Con rể chính là thương Tiểu Nhu.” Lý cha cười nói, nhìn bộ dạng Hoàng Phu Tuyệt giống như muốn cho người trong thiên hạ cũng biết Thủy Băng Nhu được anh cưng chiều tới thế nào, hận không được đem tất cả đồ tốt trong thiên hạ đều nâng đến trước mặt con gái nuôi vậy, điểm phong cách này có chút giống ông năm đó, nghĩ vô cùng muốn cưng chiều một người phụ nữ cả đời, Lý cha lặng lẽ
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập