
vệ liền hình thành một vòng bao bọc vây quanh Thủy Băng Nhu.
“Giết cô gái kia.” Người đàn ông lãnh khốc ra lệnh một câu, tất cả người áo đen liều mạng xông về phía Thủy Băng Nhu, phần lớn người áo đen đều chưa kịp đụng tới vạt áo của Thủy Băng Nhu liền bị ám vệ đả thương, càng ngày càng nhiều người áo đen từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới.
Mặc dù tất cả ám vệ đều là sát thủ cao cấp trải qua huấn luyện đặc biệt, nhưng ám vệ số người có hạn, trong chốc lát, phe của Thủy Băng Nhu lâm vào yếu thế.
Quan Dĩnh giải quyết xong người áo đen bên cạnh, đảo mắt liền nhìn thấy có một người áo đen từ phía sau lưng đang chuẩn bị tập kích Thủy Băng Nhu, cô lập tức muốn chạy lên chặn lại, nhưng lúc này trong đầu hiện lên tình cảnh sáng sớm hôm nay, còn có lời cảnh cáo của Quản gia đối với cô…, bước chân của cô đang muốn đi cứu Thủy Băng Nhu dừng lại, lặng lẽ núp vào một bên, yên lặng nhìn đám người áo đen kia đến gần Thủy Băng Nhu, trong mắt cô ta ý cười từ từ mở rộng.
Tại sao cô gặp được chủ tử lại có thể hưởng thụ được mọi sự sủng ái của anh ấy, tất cả mọi người xem cô như nữ vương mà cung phụng, mà tôi đợi anh ấy mười năm, anh ấy thế nhưng ngay cả nhìn cũng khinh thường liếc tôi dù chỉ một cái, một người cả đời có bao nhiêu cái mười năm? Tên kia nói không sai, muốn trách thì trách cô là người chủ tử quan tâm nhất, chỉ cần cô biến mất, tôi mới có cơ hội tiến vào trong lòng của chủ tử, trong lòng Quan Dĩnh phẫn hận thầm nghĩ.
Mắt thấy người áo đen kia chuẩn bị dùng đao bổ vào Thủy Băng Nhu, đột nhiên hắn ngưng hành động, trong mắt lóe lên không thể tin, sau đó từ từ ngã xuống đất, ngay sau đó Thủy Băng Nhu bị kéo vào một khuôn ngực quen thuộc, nhất thời trước mặt bỗng tối sầm, mất đi ý thức.
CHƯƠNG 51: HÀNH HẠ NGỌT NGÀO (THƯỢNG )
Trong lâu đài bình thường luôn tinh thần phấn chấn, lúc này không khí có thể nói là khẩn trương tới cực điểm, bởi vì tiểu thư vốn là sáng sớm hôm nay thật vui vẻ ra cửa thế nhưng được ông chủ bồng trở về trong tình tạng hôn mê, những người hầu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ có thể cảm nhận được sự tức giận cùng lo lắng của ông chủ, một đám bác sĩ ra ra vào vào trong lâu đài, ông chủ từ lúc ôm tiểu thư vào phòng sau đó liền không thấy bóng dáng, tất cả mọi người rất lo lắng cho vị tiểu thư lương thiện lại hoạt bát này.
Trong phòng của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt ở một bên lo lắng đi tới đi lui, trong mắt bén nhọn thâm trầm có nổi lên cuồng nộ.
“Chuyện gì xảy ra? trên người của Nhu nhi một vết thương cũng không có, đầu cũng không có bị đụng vào, tại sao cô ấy lại đột nhiên hôn mê?” Giọng điệu của anh trầm thấp hơn nữa căng thẳng, trong lúc vô hình tạo ra áp lực vô cùng lớn đối với mười bác sĩ đang ở trong phòng.
“Đây. . . . . .” Một đám bác sĩ mặt ủ mày ê, ông chủ vẫn chưa để bọn họ khám để chuẩn đoán chính xác bệnh cho tiểu thư, làm sao họ có thể cho ra kết luận hơn nữa còn phải nhanh chóng đưa ra phương thuốc chữa khỏi bệnh, đây không phải là làm khó bọn họ sao? Hơn nữa nhìn bộ dạng của ông chủ giống như cũng tính toán không có để cho bọn họ kiểm tra toàn diện cho tiểu thư, đã sớm nghe nói ông chủ đối với tiểu thư là siêu cấp tham luyến muốn giữ lấy, không nghĩ sẽ tới loại trình độ này, vì vậy tất cả mọi người lựa chọn trầm mặc, lo lắng sơ ý một chút, hỏa khí của ông chủ sẽ bộc phát trên người bọn họ.
Một bác sĩ trung niên cả gan run run rẩy rẩy mở miệng nói: “Ách, ông chủ, phải để bọn thuộc hạ kiểm tra rồi mới biết được.”
Hoàng Phu Tuyệt nghe được hắn nói, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, giống như hắn làm ra cái chuyện gì không thể tha thứ được vậy, lạnh lẽo hỏi: “Kiểm tra rồi mới biết? Ông nói như vậy là nhất định phải kiếm tra Nhu nhi?” Đáng chết, lại dám ở trước mặt anh mơ ước bảo bối của anh, quả thực là chán sống mà.
“Ách, đây. . . Thuộc hạ nói là để cho một nữ bác sĩ giàu kinh nghiệm nhất nhất kiểm tra một lượt, bọn thuộc hạ mới có thể đưa ra thuốc điều trị.” Vị bác sĩ trung niên biết ông chủ hiểu lầm ý tứ của hắn, hắn cho dù có gan lớn bằng trời cũng không dám mơ ước người phụ nữ của ông chủ nha, vì vậy cung kính mở miệng nói.
“Ừ, vậy thì gọi một bác sĩ nữ tới xem một chút, bảo cô ta chú ý bổn phận của mình, chớ mơ ước cái gì không thuộc về mình.” Hoàng Phu Tuyệt suy nghĩ trong chốc lát, lạnh lẽo mở miệng nói, vẫn là để cho một người nghiêm túc kiểm tra toàn diện một lần, so với anh hẳn là yên tâm hơn, mặc dù anh đang ghen ghét bất luận kẻ nào đến gần Nhu nhi, bao gồm phụ nữ, nhưng nếu chẳng may Nhu nhi có cái gì đó không may xảy ra, anh sẽ càng thêm khổ sở, cho nên chỉ có thể nhượng bộ.
Quản gia đứng ở đại sảnh vừa nhìn thấy một đám bác sĩ từ trên lầu đi xuống, vội vàng chạy tới lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tiểu thư nhà chúng tôi không có sao chứ?” một đám người giúp việc sau lưng Quản gia tất cả đều dựng lên lỗ tai nghiêm túc nghe bác sĩ trả lời.
“A, không có gì đáng ngại, chỉ là kinh sợ quá độ nên hôn mê, chờ một chút sẽ tỉnh lại, à, đúng rồi, tốt nhất chuẩn bị một chút canh dưỡng thần Tĩnh Tâm cho tiểu thư uống.” Bác sĩ đề nghị.
“A, vậy thì tốt, cám ơn