Người yêu của tổng giám đốc xã hội đen

Người yêu của tổng giám đốc xã hội đen

Tác giả: Quân Tử Hữu Ước

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327771

Bình chọn: 10.00/10/777 lượt.

ang Hắc Ưng”, bắt sống Tiền Áo, tôi muốn hắn sống không bằng chết, đáng chết, thế nhưng chính là một trăm triệu liền muốn mạng của Nhu nhi, hắn muốn làm bang chủ như vậy, hãy để cho hắn xuống địa ngục mà thỏa nguyện đi.” Hoàng Phu Tuyệt tàn nhẫn ra lệnh.

“Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm.” Ám vệ cung kính nói, chỉ có tiểu thư mới có biện pháp khơi lên toàn bộ tâm tình của chủ tử.

“Ừ, đi xuống đi, gọi lão Trương chuẩn bị xe.” Hoàng Phu Tuyệt nhàn nhạt mở miệng.

“Vâng” ám vệ cung kính cúi người chào sau đó thối lui ra khỏi thư phòng.

Đêm, đã rất khuya. Bầu trời tối đen như mực, trăng non lưỡi liềm, một tia ánh sao đều chưa từng xuất hiện. Thỉnh thoảng có một vì sao băng mang theo lạnh lẽo từ trên bầu trời đêm xẹt qua. Gió, vào lúc nửa đêm bắt đầu nổi, ban đầu còn thổi nhè nhẹ, từng đợt từng đợt, tràn khắp lay động ngọn liễu, lá cây, càng về sau liền bộc phát rất mạnh mẽ, gió thổi mang theo sức vặn, cơ hồ như bò rừng hung hãn, xông xáo phần phật trên mỗi con phố của Hoàng Tân (Yokohama một thành phố của Nhật Bản). . . . . .

Lúc này bên dưới một gian hầm tối tăm trong rừng, mười người áo đen vội vội vàng vàng đi tới.

Hồi lâu sau, bọn họ rốt cuộc đi tới căn phòng tĩnh mịch dưới đất ở phía cuối nhất của cánh rừng, Ảnh vệ canh giữ cửa tầng hầm thấy trong một đám người áo đen đột ngột có một người đàn ông duy nhất mặc áo trắng thì cung kính quỳ một gối xuống chào hỏi, rất nhanh sau đó mở ra cửa phòng dưới đất.

Nghe được tiếng cửa mở ken két, Quan Dĩnh kích động từ trên sàn nhà bốc mùi đứng lên, hai mắt tỏa sáng nhìn ra cửa, chỉ thấy một đám người áo đen chỉnh tề từ bên ngoài đi vào, sau đó cung kính đứng ở hai bên.

Anh tới, anh thật sự tới, chỉ có anh mới có phô trương lớn như vậy, cô cũng biết anh đối với cô không phải là không có cảm giác, Quan Dĩnh càng vô cùng kích động, giờ phút này cô muốn hô to lên bày tỏ sự mừng rỡ của mình, nhưng cô không thể, bởi vì cô muốn ở trước anh giữ vững hình tượng tốt đẹp. (Editor: Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.)

Dần dần, Quan Dĩnh thấy Hoàng Phu Tuyệt không chút biểu tình hiện ra giữa lối nhỏ do hai hàng người áo đen tạo thành, vừa bắt đầu tầm mắt của anh cũng chưa có đặt ở trên người cô, chỉ là không sao hết, cô an ủi mình như vậy, chỉ cần anh đến xem cô liền bày tỏ anh còn quan tâm đến cô.

“Xem ra ngươi vô cùng tốt đi.” Hoàng Phu Tuyệt lạnh lẽo mở miệng nói, giọng nói khinh thường của anh khiến Quan Dĩnh kinh ngạc một hồi, cô đã tưởng tượng đến muôn vạn loại tình huống anh tới gặp cô, duy chỉ có tình huống hiện tại là chưa hề xuất hiện, cô làm sao có thể tốt, cô lúc này nhất định giống như một tên ăn xin, toàn thân vừa dơ vừa thúi, âm thanh khàn khàn còn giống như một bà lão.

“Chủ tử.” Quan Dĩnh hai mắt lưng tròng nhìn anh, ý đồ kích thích một chút ý muốn bảo hộ cúa anh, nhưng Hoàng Phu Tuyệt vẫn thờ ơ, thậm chí ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng cảm thấy chán ghét.

“Người nào phái ngươi tới? Ý đồ của ngươi là gì?” Hoàng Phu Tuyệt lạnh nhạt hỏi.

“Tôi không biết ngài muốn nói gì? Tôi không có phản bội ngài, tôi có thể phản bội toàn thế giới cũng sẽ không phản bội ngài.” Quan Dĩnh kích động nói, hai tay cô liều mạng lay mạnh song sắt của cửa nhà giam, ý đồ đi ra ngoài cùng anh giải thích rõ, kể cả bị toàn thế giới hiểu lầm, cô cũng không cần anh hiểu lầm cô, vừa nghĩ tới anh không tin cô, cô cảm thấy tim đau xót như bị khoan.

“Nói như vậy là lòng tư lợi của ngươi nổi loạn, ngươi liền nghĩ cứ như vậy để bảo bối của ta chết? Khiến ngươi thất vọng rồi, bởi vì một ngày còn có Hoàng Phu Tuyệt ta, không một ai có thể làm tổn thương nha đầu của ta.” Hoàng Phu Tuyệt tuyên thệ.

“Ngài quên tôi rồi sao? Tôi là Quan Dĩnh, Quan Dĩnh, cô gái nhỏ năm đó núp trong bóng tối trộm khóc, ngài quên sao? Ngài còn đưa cho tôi một cái khăn tay, tất cả tất cả ngài đều quên sao?” Quan Dĩnh khàn khàn nói, từ trong túi quần thận trọng móc ra một cái khăn lụa gấp cực kỳ xinh đẹp sạch sẽ, ý đồ khiến anh hồi tưởng lại phần trí nhớ có liên quan đến cô.

“Những người không quan trọng ta bình thường cũng sẽ không nhớ, không có ai sau khi làm thương tổn cô ấy còn có thể bình yên vô sự sống nữa.” Hoàng Phu Tuyệt lãnh khốc trả lời.

“Nguời không quan trọng? ? ? Ha ha ha. . . . . . Tôi đợi anh mười năm, anh dám nói tôi là người không quan trọng? Tại sao? ? ? Tại sao anh phải cưng chiều cô ta như vậy? Cô ta căn bản chỉ là một thiên kim tiểu thư cơm tới thì há mồm, ngoài trừ có một chút vẻ thùy mị ra, quả thật cái gì cũng sai, cô ta có điểm nào xứng với anh cao cao tại thượng?” Quan Dĩnh phẫn hận nói, cô lúc này đã bị ghen tỵ che mắt, hoàn toàn quên muốn ở trước mặt Hoàng Phu Tuyệt duy trì hình tượng tốt đẹp.

“Câm mồm, ai cho ngươi cái quyền nói cô ấy như vậy, không xứng với? Chẳng lẽ ngươi mới xứng với sao?” Hoàng Phu Tuyệt mở miệng cắt đứt.

“Ha ha ha. . . . . . Anh đau lòng, ngay cả tôi mắng cô ta anh cũng đau lòng, ha ha ha. . . Cô ta không nên có được sủng ái của anh, tất cả tất cả đều là lỗi của cô ta, vốn anh là của tôi, đều là cô ta cướp đi, đều do cô ta. . . . .” Quan Dĩnh giống như một người


Disneyland 1972 Love the old s