
y đã là hoa đã có chủ, vậy học trưởng An Đông Nghê làm thế nào?”
Dọc theo đường đi là tiếng nam nữ ồn ào, tất cả đều là bởi vì sự xuất hiện của Thủy Băng Nhu và Hoàng Phu Tuyệt mà ra.
Hoàng Phu Tuyệt nghe, trong đôi mắt đẹp là con ngươi đen nhánh, bên trong ánh sáng chớp động giống như vụn băng, phóng về phía đám người kia, nhất thời mọi người toàn thân cứng đờ, lời muốn nói tắc ở cổ họng.
Thấy Hoàng Phu Tuyệt đi xa, hiệu trưởng mệt lả thở ra một hơi, nghiêm nghị nói với trợ thủ bên cạnh: “Trợ lý Trương, sao cậu không báo cáo với tôi, tổng giám đốc Hoàng có quen biết với học trò Thủy mới đến hả? Làm hại tôi vừa rồi thiếu chút nữa phạm sai lầm.”
“Cái này. . . Cái này. . . Hiệu trưởng, tôi cũng không có điều tra được tổng giám đốc Hoàng thế nhưng biết học trò Thủy, tôi chỉ biết anh ta cực kỳ sủng ái một cô gái.” Trợ lý ấp a ấp úng nói, hắn đã rất cố gắng điều tra rồi, huống chi việc gì hiệu trưởng cũng giao cho hắn làm, hắn nào có nhiều thời giờ như vậy.
Bên ngoài đồn đại tổng giám đốc Hoàng không gần nữ sắc, hiện tại theo như cái tình hình này thì học trò Thủy chính là người phụ nữ của anh ta, xem ra phải phân phó chủ nhiệm lớp chọn chăm sóc thật tốt học trò Thủy, bằng không đắc tội tổng giám đốc Hoàng sẽ không tốt, hiệu trưởng nghĩ thầm, lấy lại tinh thần thấy Hoàng Phu Tuyệt bọn họ đã đi xa, vội vàng đi như chạy theo phía sau.
Đi một đoạn đường thật dài, Thủy Băng Nhu thấy rốt cuộc không có người nào rồi, mới lặng lẽ thở ra một hơi, nói với Hoàng Phu Tuyệt: “Tuyệt, em muốn lên lớp.”
“Ha ha ha. . . Đi đi! Chờ anh xong xuôi chuyện trong trường học lại đi đón em.” Hoàng Phu Tuyệt mỉm cười nói.
Mà bầy lãnh đạo của trường kia đi theo phía sau bọn họ thấy nụ cười của Hoàng Phu Tuyệt, đều ở đây cảm thán lời đồn bên ngoài đúng là nhảm nhí, ai nói tổng giám đốc của “Tập đoàn Thánh Hoàng” ăn nói có ý tứ, vẻ mặt lạnh lẽo có thể đông chết người.
Thấy sự xuất hiện của những người chung quanh, Thủy Băng Nhu có chút cảm giác không được tự nhiên, vội vàng chạy về hướng phòng học, Hoàng Phu Tuyệt thấy Thủy Băng Nhu đi xa, ánh mắt nhu tình như nước lập tức trở nên sắc bén, bắn thẳng đến đám lãnh đạo bên cạnh, sau đó một mình đi về phía ký túc xá.
Trời ạ, thì ra lời đồn đại bên ngoài đều là thật, tốc độ biến đổi sắc mặt của tổng giám đốc Hoàng thật là khiến người ta trợn mắt há mồm, kỳ quái, rõ ràng chính là thời tiết tháng ba, tại sao bọn họ lại cảm giác như đang ở trong một hầm băng vậy.
CHƯƠNG 57: Ý ĐỊNH
Thủy Băng Nhu chạy một đoạn đường thật dài mới phì phò thở dốc dừng lại, một tay cô chống đầu gối, một tay vỗ trái tim (vỗ ngực) bởi vì vận động mà kịch liệt nhảy loạn, nhớ tới những lời bàn luận của các bạn học ở công trường lúc vừa rồi, bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu. Ở bất kỳ chỗ nào, bề ngoài tuấn dật của Tuyệt, khí chất cao quý luôn là đối tượng khiến đông đảo phụ nữ theo đuổi, chỉ là thật may là Tuyệt không hoa tâm, nếu không cô sẽ phải đau lòng rồi.
Thủy Băng Nhu cảm thấy hơi thở ngày càng bình ổn, đứng lên đi về phía trước. Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện trước mặt cô, mà cô cứ như vậy không để ý đi lên đụng vào một lồng ngực.
“Ưmh. . . . . .” Bị đụng đau, Thủy Băng Nhu không khỏi ưm một tiếng, dùng sức nháy mắt, ý đồ hãm lại nước mắt vì đau đớn mà đang trực trào ra ở hốc mắt.
Cô cúi đầu nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Thủy Băng Nhu sau khi nói xong, lúc lâu sau cũng không có nghe được tiếng đáp lại của đối phương, vì vậy cô vòng qua bóng dáng kia liền muốn rời đi, ai ngờ vừa đi được vài bước, cánh tay của cô bị người kia kéo lại.
Cô ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn người đang lôi kéo cánh tay của mình, thấy nam sinh đứng ở trước mặt cô lại là bạn cùng lớp An Đông Nghê, nhất thời mở miệng nói: “Ah, An Đông Nghê? Là bạn sao, vừa rồi thật ngại quá, mình không phải cố ý.”, sau đó yên lặng chờ sự tha thứ của hắn.
An Đông Nghê không nói gì, không khống chế được đưa tay phải ra dịu dàng xoa cái mũi nhỏ của cô ấy vì đụng vào lồng ngực cứng rắn của hắn mà trở nên đỏ bừng, ngay cả hắn cũng không biết ánh mắt của mình chứa đựng dịu dàng cùng cưng chiều.
“Đau không?” An Đông Nghê dịu dàng hỏi.
Thật ra thì vừa rồi hắn đang ở phía xa liền nhìn thấy cô mỉm cười chạy về phía trước, ánh mắt của hắn không tự chủ được đi theo cô, là chuyện gì khiến cho cô cười đến hạnh phúc như vậy? Hắn vô cùng muốn biết thế giới nội tâm của cô, cho nên hắn mới không khống chế được bước chân chậm rãi tới gần cô, không nghĩ tới sẽ vì thế mà gây tổn hại tới cô. (Editor: Eo! Đụng nhẹ tý mà đáng kể cái gì, ta mà được đụng vào zai đẹp thế có đau hơn cũng chịu được.)
Khi đôi mắt y như hồ nước sâu thẳm mang theo sương mù của cô ngước lên, thời điểm cô dùng tay che đi đồng tử hồng hồng nhìn hắn xin lỗi, hắn thế nhưng cảm thấy có một góc nào đó trong lòng bị đụng đổ sụp một tiếng.
Ánh mắt của hắn rất kỳ quái, giống như đang nhìn người yêu vậy, ánh mắt nhu tình có thể dìm chết người. Trong nháy mắt khi tay hắn đụng phải cái mũi của Thủy Băng Nhu, cô nhanh chóng lui về phía sau một bước, vẻ mặt của hắn thật là quỷ dị,