Snack's 1967
Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324374

Bình chọn: 10.00/10/437 lượt.

ẫu vương.

” Hì hì, chủ tử, người như vậy nhìn thật rất tốt xem a, người nếu trước kia như vậy ra ngoài, còn không biết sẽ làm say mê muốn chết không ít công tử a. ” Tiểu Mộng nhi cũng không sợ nàng hù, hắn biết rõ chủ tử hôm nay tâm tình hảo, khóe mắt một mực đều mang theo vui vẻ, bằng không hắn cũng không dám nói vậy.

” … Ngươi không nói thì chủ tử ta cũng biết rõ, tốt lắm, chúng ta trở về đi, ngươi cũng chuẩn bị ít đồ, lần này đi biệt viện khả năng sẽ ở lại thường xuyên. ”

” Dạ ! ”



Đương thời điểm Mị Ngạn Nhi trở lại biệt viện một lần nữa thì cũng đã đến thời điểm sắp dùng bữa tối, bọn hạ nhân thấy chủ tử đem gương mặt xuất sắc trở về liền trở nên hưng phấn không ít, dù sao thì đẹp mắt ai cũng nguyện ý ngắm, nhìn thấy gương mặt này của chủ tử, bọn hắn càng trở nên có khí lực.

” Chủ tử, người dùng bữa tối ở đâu ? ” Tiểu Mộng nhi hỏi, nhưng trong nội tâm đã có sẵn đáp án, tuy không biết tâm tư của người đối với vị Thạch công tử này là gì, nhưng nhìn được chủ tử ngày hôm qua tức giận liền sau một đêm tâm tình trở nên hảo, hắn nghĩ vị Thạch công tử này hơn phân nửa chính là được chủ tử coi trọng.

” Chủ tử, người đã trở lại. ” Mị Ngạn Nhi còn chưa nói lời nào thì lại nghe thấy một thanh âm khác tới, người tới chính là quản gia biệt viện Tùy Văn Hạo , một cái nam nhân ba mươi tuổi lịch sự tao nhã.

” Văn Hạo, biệt viện… hôm nay có tốt không ? ” Kỳ thật, Mị Ngạn Nhi muốn hỏi chính là Thạch Mặc hôm nay có khỏe không, nhưng lại cảm thấy như thế lại vô cùng trực tiếp, tựu liền hỏi sang chuyện biệt viện.

” … Mọi chuyện đều tốt. ” Hắn hết thảy đều nhìn ra được, chỉ là vị kia Thạch công tử có chút không thích hợp, quá an tĩnh…

Mị Ngạn Nhi nghe xong câu trả lời liền nhíu mày, cũng không hỏi nhiều, liền hướng đến gian phòng của mình đi đến.

Đến cửa ra vào, Mị Ngạn Nhi đang muốn đẩy cửa thì chợt nghe đến bên trong truyền đến thanh âm của Huyễn nhi..

” Thạch công tử, người ăn ít như thế thì làm sao được chứ, ngài hay là ăn nhiều một chút a, bằng không thân thể sẽ chịu không được. ”

” … Huyễn nhi, ta thật sự ăn no, không có quan hệ, ngươi tựu dọn đi thôi. ” Thanh âm Thạch Mặc nhàn nhạt, tựa hồ nghe không rõ cho lắm.

” Công từ, người buổi sáng ăn đã ít, giữa trưa cũng ăn một ngụm xong liền không ăn nữa, hiện tại cũng là buổi tối rồi, người vẫn như vậy thì thân thể sẽ chịu không nổi mất, người ăn nhiều hơn một chút được không? ” Thanh âm Huyễn nhi đều mang theo ý vị khẩn cầu rồi, hiển nhiên sự tình có chút nghiêm trọng.

Mị Ngạn Nhi đứng ở ngoài cửa, có chút nhíu mày, nhấc chân đi vào…

Chương 28: Chương 28

“Ta thật sự không muốn ăn, ngươi liền . . . . . .” Lời Thạch Mặc còn chưa dứt, bỗng dưng mắt liền trợn to, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin!

Huyễn nhi cảm giác Thạch Mặc kinh ngạc, quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy tướng mạo chủ tử đã khôi phục như cũ, sắc mặt không phải rất tốt đi vào.

“Chủ tử.” Huyễn nhi cung kính hành lễ, đứng ở một bên.

“Ừ, đi xuống đi.”

Mị Ngạn Nhi đuổi Huyễn Nhi xong, ánh mắt cũng một mực đặt ở trên người Thạch Mặc, nàng cảm thấy thần sắc của Thạch Mặc thập phần quái dị, mang theo hương vị sợ hãi nào đó.

“Ngươi, ngươi là ai? Làm sao ngươi lại ở chỗ này?” Thạch Mặc tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân mà rống to, ngón tay có chút run rẩy chỉ vào Mị Ngạn nhi.

“. . . . . . Thạch Mặc, Nhan Mị Nhi chỉ là tên giả của ta, ta vốn tên là Mị Ngạn Nhi, tiểu vương gia Thương Vương Phủ.” Nghe được câu hỏi của Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi mới nhớ tới hình dạng của mình đã khôi phục lại như cũ, hơn nữa thân phận của mình hắn cái gì cũng không biết, nghĩ nghĩ cũng hiểu được không có gì phải giấu diếm, liền ăn ngay nói thật, giới thiệu đơn giản một chút về mình.

“…” Lúc này biểu tình của Thạch Mặc tuyệt đối đặc sắc, liên tiếp mấy lần, làm cho Mị Ngạn Nhi nhìn thấy mà mày nhíu lại càng ngày càng gấp… Cuối cùng tựa hồ cảm giác biểu tình của Thạch Mặc có chút không đúng, vừa mới bắt đầu kinh ngạc không giống như thấy người xa lạ, về sau dường như trong kinh hoảng tựa hồ còn mang theo hương vị oán hận, làm cho nàng có chút kinh hãi, mà bây giờ tựa hồ còn mang theo chút ý cười chế giễu…

“Ha ha ha ha, Nhan Mị Nhi, Mị Ngạn Nhi…Tiểu vương gia… Nguyên lai, hết thảy đều là gạt người…” Thạch Mặc thì thào tự nói, phát hiện mình thật sự có chút đáng thương…

Đêm đó, hắn sửa sang lại gian phòng, đem đồ vô dụng cầm lấy rồi đi vào trong ngõ hẻm ném đi, không phải đã khuya nhưng sắc trời cũng đã tối xuống, hắn vừa ném hết đồ, đang muốn về nhà thì lại thấy một bóng người theo nóc nhà mà bay xuống….

Hắn còn chưa kịp kinh hô, cũng không kịp chạy trốn thì bóng dáng vừa phi thân xuống kia đã đứng ở trước mặt hắn, trong đêm tối gương mặt tà mị càng tăng thêm vẻ tà tứ, giống như một cái đầm nước sâu màu đen không thấy đáy, làm cho người ta mê huyễn…

Chính là, lúc hắn còn đang kinh ngạc thì nàng lại mang theo tiếu dung tà tứ kéo đến trước mặt hắn… Sau đó hết thảy tựa như một cơn ác mộng, hắn lớn tiếng kêu cứu nhưng lại bị điểm á huyệt (huyệt câm), hắn muốn giãy dụa thì lại bị quần áo trói buộc tay chân, sau k