
” thanh tỉnh…
Nhìn nhìn nam nhân rồi lại nhìn bánh bao một chút, sau đó lại nhìn nam nhân… Mị Ngạn Nhi nhất thời thật không biết nói cái gì cho phải…
Chương 3
” Cô nương, ngươi không sao chứ ? ” nam nhân lại gọi một tiếng, trong thanh âm đã mang theo chút hương vị lo lắng.
” Di, không có việc gì, chỉ là đói bụng thôi.” lời đã ra miệng, Mị Ngạn Nhi mới ý thức được mình vừa nói gì, chỉ một thoáng nàng liền cảm giác được mặt mình cũng đã có chút nóng lên, hô hấp cũng có chút co quắp.
Ai, nàng đúng là không chịu nổi đói mà, chỉ đói thôi mà đầu óc cũng có chút không thanh tỉnh rồi. :boxing3:
” A, vậy ngươi muốn mua bánh bao sao? Bánh bao mới ra nồi, ăn ngon lắm. ” Nam nhân cười ôn hòa, tại chính mình tay rộng dị thường xoa xoa lên tạp dề, có điểm hơi ngại ngùng.
Trong lúc đó Mị Ngạn Nhi mới phát hiện, người nam nhân này tựa hồ cũng có chút đáng yêu a… :kiss5:
(mm : biến thái nữ nhân a… ta…ta hận ngươi giống ta :v :D5
“Ta không có tiền.” vẫn như cũ vô ý thức câu nói thoát ra khỏi miệng, bất quá lần này cũng không còn quan tâm gì thể diện nữa rồi, nàng vốn là không có tiền, thật sự cũng không có gì không đúng, cùng lắm thì nhịn thôi, nàng cũng không phải ép mình ăn bánh bao… Bất quá, bộ dạng thật sự rất ngon a…
Mị Ngạn Nhi nuốt một ngụm nước bọt, con mắt có chút đỏ lên nhìm chầm chầm vào khay đựng bánh bao…
Nam nhân sững sờ trước câu trả lời của Mị Ngạn Nhi, có chút không liệu trước được, thoáng do dự một chút liền thân thủ đặt lên án rồi cầm lấy một cái bánh bao…
“Cho ngươi, ngươi nếu không chê thì cứ nhận đi.” Thanh âm trầm thấp rất ôn hòa, còn mang theo một điểm ấm áp ôn nhu.
Mị Ngạn Nhi một lần nữa ánh mắt rơi vào trên người nam nhân, sau đó hé ra một nụ cười ôn nhu, mặc dù da hắn có chút đen(mm:không phải đen bình thường…), cũng không phải quá tuấn tú lại không thuộc tiêu chuẩn mỹ nhân của nàng, mặc dù trên đời có rất nhiều loại đàn ông nhưng lúc này Mị Ngạn Nhi lại cảm thấy nam nhân này thật đáng yêu… :kiss4:
…
Cũng không khách khí, xòe tay nhận lấy bánh bao hắn đưa, vừa chạm vào đôi tay dày rộng kia thì một loại nhiệt độ thuộc về nam nhân ập đến làm ánh mắt Mị Ngạn Nhi lóe lên tia ba động. :P3
“Cám ơn.”
“Đừng…đừng khách khí…cũng không có việc gì…” nam nhân trong lời nói còn mang chút nhún nhường… cũng không vì tặng một cái bánh bao cho khách nhân mà bỏ đi nụ cười chân thật thiện ý.
Cầm bánh bao trong tay, Mị Ngạn Nhi cũng không có rời đi, chỉ là bước vào trong căn phòng rồi đứng ở một góc.
Đây là một cửa hàng bán bánh bao, ở phía sau lại là nơi chủ quán cư trú, Mị Ngạn Nhi đứng ở góc bên phải cầm bánh bao mà lẳng lặng ăn.
Mùi hương… rất thơm… từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bánh bao lại có thể ăn ngon như vậy… :speaker:
Có chút như sói như hổ ăn hết cái bánh bao, Mị Ngạn Nhi vẫn còn chưa thỏa mãn, hướng mắt nhìn đến khay đựng bánh bao, còn muốn ăn… :food:
Mà lúc này, nam nhân cũng vừa bán bánh bao xong cho một khách nhân, đảo mặt nhìn đến thì lại thấy bộ mặt lộ lõa lồ tham ăn của Mị Ngạn Nhi…
Lần này nam nhân cũng không nói nhiều, chỉ là đem một cái bánh bao nữa đưa đến trước mặt Mị Ngạn Nhi…
…Nhiều năm về sau, Mị Ngạn Nhi vẫn mãi nhớ đến hình ảnh ấy…
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, vừa vặn chiếu vào trên mặt nam nhân kia, làn da đen sẫm cũng tỏa sáng linh quang lấp lánh, làm cho nàng mơ hồ loáng cả mắt.
Mà về phần tâm tình lúc đó, thật sự rất khó để dùng từ nào để miêu tả… nếu là cảm động, thì thật ra cũng không cảm động nhiều lắm… nói là thẹn thùng, cơ hồ không có… muốn nói cũng vì cái bánh bao này mà trở nên thích hắn, nàng cũng không quá tin tưởng, nhưng ở một khắc kia, Mị Ngạn Nhi cứ thế ngây ngốc đứng đó, có chút xúc động biết được linh cảm đã biến thành sự thật.
“Ngươi có hay không thiếu người phụ giúp, có thể để ta ở đây làm công không?” Mị Ngạn Nhi chờ mong nhìn nam nhân trước mắt, nàng hiện tại không có chỗ trú thân, nghĩ đến tạm ở chỗ này cũng là một chủ ý không tệ.
Nam nhân sững sờ, nhưng sau đó lại lộ ra một tia thần sắc kinh ngạc, có chút xấu hổ xoa xoa hai tay của mình.
“Cái này… thực sự quá… cửa tiệm của ta cũng rất nhỏ… sợ không mướn nổi ngươi…” nam nhân xấu hổ cự tuyệt, hắn nói đây cũng là lời thật, cửa tiệm của hắn rất nhỏ, một mình hắn cũng có thể ứng phó, huống chi hắn cũng còn một đệ đệ, tuy con mắt đệ đệ nhìn không thấy nhưng lại biết rất nhiều điều, cũng giúp hắn những việc nằm trong khả năng của y, chỉ điều đó thôi cũng là hắn vui mừng, thật sự cũng không cần mời thêm người đến đâu, huống chi hắn chỉ có chút tiểu sinh ý, vừa đủ cơm no áo mặc, nào có khoản tiền dư dả mà tìm nhân công a.
“Không thành vấn đề…không thành vấn đề… ta cũng không cần tiền công, chỉ cần ngươi cho ta một chỗ ngủ với ba bữa cơm là được, ta hiện tại trên người vốn không còn đồng nào, không nhà để về, ngươi nếu không chứa chấp ta, ta rất có thể sẽ chết đói a… :D3 ” Mị Ngạn Nhi hé ra khuôn mặt đau khổ, thoạt nhìn có vài phần bi thảm.
Nam nhân sắc mặt có chút khó xử, hắn vốn là người mềm lòng, hơn nữa tính tình thiện lương, phụ mẫu cũng mất từ thuở nhỏ, đối