
một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân giống như đang chuẩn bị dũng khí để tiến vào địa ngục, thì ra nàng đối với mình cũng có thể đáng sợ như thế sao, thì ra, đôi khi sợ hãi lại che lấp đi tình cảm thương yêu này.
…
Đẩy cánh cửa ra, Thạch Mặc đi vào gian phòng, lướt qua tấm bình phong thì thấy được Mị Ngạn Nhi đang một thân tùy ý ngồi ở trên giường.
” Lại đây. ” Mị Ngạn nhi ngéo nghéo tay, ý bảo Thạch Mặc đi tới bên giường.
Nhìn thấy bộ dạng này của Mị Ngạn Nhi, nghe thấy Mị Ngạn Nhi phân phó như thế, Thạch Mặc dường như đã hiểu ra chuyện gì, sắc mặt cũng trở nên lúng túng.
” Lại đây, đừng để bổn vương nói lại lần thứ ba ! ” Trong giọng nói của Mị Ngạn Nhi đã mang theo một chút không kiên nhẫn.
Thân thể Thạch Mặc cứng đờ, dĩ nhiên cũng đã nhận ra trong giọng nói của Mị Ngạn Nhi sẽ không chút nhường nhịn, trong lòng cũng không khỏi thở dài, nhưng lại nhiều hơn một phần hoảng hốt.
Cảm giác được Thạch Mặc đang do dự, Mị Ngạn Nhi lại bắt đầu cảm thấy tức giận, dường như từ lúc Thạch Mặc rời đi, lại thấy Trọng Minh Thu chờ mình ở ngoài cửa, để hắn tiến vào phòng, nhìn thấy Minh Thu nhu hòa, không biết vì sao lại nghĩ đến Thạch Mặc, nhất là vào thời điểm vào mỗi buổi sáng lúc hắn nằm trong ngực nàng ỷ ôi, loại cảm giác trống rỗng này làm cho phẫn nộ đến nỗi đã đem một cái bàn đánh nát ra, làm Minh Thu sợ hãi nhảy dựng lên, cũng may là nàng kịp phản ứng nên đã cho hắn trở về trước.
Nhưng mà sau khi người ấy rời đi, cảm giác phức tạp của nàng không hiểu sao vẫn tồn tại như cũ, cắn răng một cái, nàng liền sai người đi tìm Thạch Mặc, rốt cuộc thứ nàng muốn vẫn là hắn, dù là lòng của hắn hay thân thể của hắn, nàng vẫn khao khát khẩn cầu, cho dù hiện tại nàng vẫn hận hắn như cũ !
Mị Ngạn Nhi mạnh mẽ đi đến trước mặt Thạch Mặc, kéo lấy hắn, đưa hắn kéo lên giường, nhân lúc Thạch Mặc còn đang ngốc trệ thì đã đè lên người hắn.
” Ngươi không muốn bổn vương thả Thạch Triệt sao ? Tại sao lại muốn làm bổn vương mất hứng ? ” Mị Ngạn Nhi không muốn nhìn thấy bộ dạng cự tuyệt của Thạch Mặc, cho nên nàng sẽ lựa chọn một phương pháp có thể khống chế lấy Thạch Mặc, hai năm trước hắn rời đi mà không lời từ biệt đã làm cho nàng cảm thấy sợ hãi thật sự, cho nên, sau khi hắn trở về lần này, nàng quyết định sẽ dùng hết thảy mọi biện pháp để hắn sẽ không thể nào rời đi được…
Nghe thấy lời Mị Ngạn Nhi nói… Thân thể Thạch Mặc quả nhiên cứng đờ, đành phải buông tha giãy dụa.
Chuyện về sau lại thực quen thuộc nhưng cũng thực lạ lẫm, Mị Ngạn Nhi ở trên người của Thạch Mặc lại cảm giác được một loại cảm giác thỏa mãn mà nàng chưa từng thể nghiệm trong suốt hai năm qua, cho dù đã thử qua bao nhiêu người, đều cũng sẽ không có người nào mang đến cho nàng một loại cảm giác thỏa mãn như Thạch Mặc.
Mà Thạch Mặc lại cảm thấy có chút xấu hổ, không nghĩ tới bản thân lại nhạy cảm như vậy, vẫn như trước tham luyến lấy sự ôn nhu của nàng, vẫn như trước không kiềm chế được mình mà bị nàng hấp dẫn, loại cảm giác được phóng thích lại làm cho hắn cảm thấy xúc động muốn khóc.
” Ngạn… ” Tại một khắc khi bản thân ngất đi kia, Thạch Mặc lại kìm lòng không được mà giao nộp toàn thân mình cho người kia, sau đó cảm giác người ở trên dừng lại động tác, chuyện sau đó cái gì cũng không biết mà thiếp đi.
…
Chương 49
Ngày thứ hai, lúc Thạch Mặc tỉnh lại thì đã không còn thấy Mị Ngạn Nhi ở đây nữa, tự mình đứng dậy để mặc lên trang phục có chút mất trật tự, rồi đi ra khỏi gian phòng.
Ở ngoài cửa phòng cũng không còn người nào, chỉ có một gã sai vặt đang quét dọn một đình viện ở phía xa xa, Thạch Mặc lặng lẽ cúi đầu rời đi, không muốn để cho người khác nhìn bộ dạng này của hắn hiện tại.
Trên đường đi, Thạch Mặc đụng phải hai người, cũng không nói cái gì, chỉ là cúi đầu đi, tận cho đến khi quay trở về phòng nhỏ của mình, sau khi Thạch Mặc đóng chặt cửa lại, cả người mới dán vào cánh cửa từ từ khuỵu xuống.
Thân thể đau quá, cũng rất lâu rồi không phóng túng như thế, khiến cho thân thể của hắn có chút ăn không tiêu mà đau nhức, thế nhưng, điều khó chịu nhất lại chính là trong tim hắn… đau quá.
Làm sao bây giờ, hắn nên làm sao bây giờ, cái cảm giác rung động lòng người đêm qua làm cho hắn đến hiện tại cũng khó có thể mà quên được, cái ôm mềm mại ấy, chính là tiến vào thật sâu rồi khắc cốt ghi xương vào tận tâm khảm hắn, cũng càng làm hắn biết được hắn sẽ vĩnh viễn không thể nào quên được việc đó.
Đó là một thứ có thể bỏ khoảng cách qua một bên, bỏ qua một bên mọi oán hận để yêus ay đắm, vô luận trước kia đã xãyr a chuyện gì, cũng có thể quên đi hết thảy!
Nhưng mà, sau thi tỉnh lại, lại làm cho hắn cảm thấy thật thống khổ, có chút khó có thể quên đi quá khứ, có chút oán trách mỗi khi nhớ lại, đệ đệ ở nơi này thống khổ suốt hai năm, cũng làm hắn không thể nào đi được, hơn nữa, cũng không phải không thể quên hắn đi, còn nàng thì…
Ở nàng, hắn cảm thấy oán hận, cũng cảm thấy tức giận, cũng là vì nàng không đối xử tốt với mình… nàng tức giận bi phẫn khi hắn mình đi, tức giận vì mình đã phàn bội sau lưng nàng, nàng muốn trừng phạt mình, nàng không muốn mìn