Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210554

Bình chọn: 8.5.00/10/1055 lượt.

kinh ngạc nhìn Phàm Ngự, sao không biết cậu ta nghĩ như thế nào, chính là để anh rất bận, cậu ta có thời gian ở cùng mỹ nhân, nhưng anh thì không có thời gian. Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự liền phản bác: “Ngự, tớ không muốn, tớ còn rất nhiều việc cần hoàn thành, Lạc thị của tớ cũng rất nhiều việc”

Phàm Ngự Lãnh liếc cậu ta một cái, mở miệng: “Nếu không phái một người đi nước Pháp bồi dưỡng một tháng đi”

Lạc Trạch nghiến răng nhìn Phàm Ngự, ý của cậu ta là khiến Lệ Lệ đi nước Pháp, anh có thể làm sao?

“Tốt, để tớ giải quyết.” Lạc Trạch nghiến răng nghiến lợi nói, Phàm Ngự nhìn kinh ngạc Lạc Trạch, trong lòng cực sướng rồi. Đây thật là nhìn người ta đỏ mắt nhé.

“Tan họp”

Phàm Ngự là người đầu tiên rời khỏi phòng họp. Lạc Trạch nhìn thư ký của Phàm Ngự: “Trương thư ký, mang hai vị tiểu thư này, đi đến phòng làm việc của họ.” Dứt lời, Lạc Trạch cũng rời đi, theo sát Phàm Ngự.

Phòng làm việc ——

“Ngự, cậu có ý gì?” Lạc Trạch tức giận ngồi trên ghế sô pha. Một đôi mắt chim ưng tức chết nhìn chằm chằm Phàm Ngự.

Phàm Ngự liếc Lạc Trạch: “Cái gì có ý gì”

Lạc Trạch đối với việc Phàm Ngự giả bộ hồ đồ rất là tức giận. “Tại sao cậu để cho tớ đi, tớ rất bận.”

“Bận tán gái à”

Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, “Hừ, cậu nên quản tốt chuyện của cậu đi, ít nhất tớ có một người, không giống người khác, trong nhà còn có một khuôn mặt gần giống nhau.”

Lần này Lạc Trạch kể hết nhưng cũng nhắc nhở Phàm Ngự, “Không cần cậu lo lắng, không có việc gì thì cút ngay.”

Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, xoay người rời đi. Phàm Ngự liếc mắt nhìn thời gian, sắp đến thời gian ăn trưa. Cầm điện thoại lên.

“Trương thư ký, bảo tiểu thư An Tuyết Thần đến phòng làm việc của tôi một chuyến”

“Dạ, vâng, tổng giám đốc”

An Tuyết Thần vẫn cùng Giang Lệ Lệ ở trong phòng làm việc thuộc về hai người bận rộn. Liền nhận được điện thoại nội tuyến nói là tổng giám đốc tìm cô, xác định không có chuyện gì tốt.

“Lệ Lệ. Tớ đi đây, một lúc nữa cùng nhau ăn cơm”

“Ừ, được”

An Tuyết Thần mới đi ra khỏi, Lạc Trạch liền đi vào.

Phòng làm việc ——

Cốc cốc ——

“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?” An Tuyết Thần đứng ở trước cửa, cung kính nói.

“Ừ. Đi theo anh.” Phàm Ngự cầm chìa khóa xe lên liền đi tới phía An Tuyết Thần.

An Tuyết Thần nhìn anh: “Đi nơi nào”

Bàn tay to của Phàm Ngự kéo tay nhỏ bé của cô liền hướng bên ngoài rời đi, mặc kệ ánh mắt người khác nhìn cô. Đi thẳng tới thang máy chuyên dụng.

“Này, anh muốn tôi đi đâu?” An Tuyết Thần nhỏ giọng hỏi.

“Ăn cơm”

An Tuyết Thần rất không muốn đi nhưng gặp trở ngại. Hai người đi vào thang máy. An Tuyết Thần thoát khỏi bàn tay to của anh: “Tổng giám đốc, không cần, tôi muốn ăn cùng Lệ Lệ.”

Phàm Ngự nhìn cô: “Lệ Lệ? A, đúng rồi, Lạc Trạch đi tìm cô ấy.”

Lần này An Tuyết Thần không viện cớ gì được nữa, chờ thang máy hạ xuống.

Dinh dong —— cửa mở ra, người ngoài cửa lại lấy làm kinh hãi.

Lâm Mộng Tuyết ——

Lâm Mộng Tuyết nhìn hai người ở trong thang máy, cô ta thế nhưng cùng Phàm Ngự đứng trong thang máy dành riêng cho anh. Còn là hai người. Lâm Mộng Tuyết tức giận chất vấn An Tuyết Thần.

“Sao hai người đi cùng nhau? Cô làm gì ở đây?”

An Tuyết Thần đối với câu hỏi của Lâm Mộng Tuyết, nói một lý do rất đơn giản, lại làm cho Lâm Mộng Tuyết suýt thì tức chết.

“Đi làm” An Tuyết Thần nhàn nhạt mở miệng, đi trước một bước ra thang máy. “Tổng giám đốc, xem ra không thể cùng nhau ăn cơm trưa rồi, tôi đi trước”

“Chờ một chút. Cùng nhau” Phàm Ngự đi tới bên người An Tuyết Thần, lướt qua cô nhỏ giọng nói: “Cùng nhau ăn”

Lâm Mộng Tuyết thấy Phàm Ngự không để ý tới mình, sau đó theo sát. “Ngự, chờ em một chút? Em cũng chưa ăn cơm này? Em cũng muốn ăn cùng anh.”

Đều muốn đi cùng. An Tuyết Thần cũng chỉ có thể đuổi theo. Phàm Ngự ngồi vào ghế lái, nhưng tay lái phụ cũng chỉ có một, Lâm Mộng Tuyết vội vàng ngồi lên. An Tuyết Thần buồn cười nhìn hành động đó của Lâm Mộng Tuyết, không nhịn được khẽ động khóe miệng.

Phàm Ngự dĩ nhiên cũng nhìn thấy An Tuyết Thần cười khinh thường, sắc mặt không tốt chút nào, vốn muốn để hai người đơn độc đi ăn với nhau, Lâm Mộng Tuyết đột nhiên xuất hiện.

An Tuyết Thần rất hào phóng, ngồi vào phía sau. Phàm Ngự đi ở chính giữa, Lâm Mộng Tuyết còn rất thân mật kéo cánh tay của Phàm Ngự. Còn An Tuyết Thần lại rất an tĩnh đi theo phía sau, tuyệt không ngượng ngùng. Cũng không có gì.

Sắc mặt của Phàm Ngự không phải rất tốt, đi tới nhà hàng. Cửa đã có người tiến lên.

“Phàm tổng lại mang Lâm tiểu thư tới dùng cơm ạ.” Những lời nói này làm cho Lâm Mộng Tuyết rất vui vẻ. Sắc mặt của Phàm Ngự cũng rất không tốt, An Tuyết Thần cũng theo sát.

Quản lý nhìn người phía sau, gương mặt kinh ngạc, mặc dù không có hóa trang, nhưng lại không ngăn được một khuôn mặt tương tự.

“Lâm tiểu thư?” Quản lý không cẩn thận hỏi ra lời. An Tuyết Thần lướt qua ba người kia. Thanh âm tĩnh mịch truyền vào lỗ tai ba người.

“Tôi – không – phải” An Tuyết Thần tuyệt không vui mừng. Xem ra bọn họ thường xuyên đến. Mình lại bị ngộ nhận là người khác, buồn cười.

Quản lý nhìn bóng lưng An Tuyết Thần, sau đó nhìn khuôn mặt xanh mét của


Old school Swatch Watches