
Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi
Tác giả: Ái Tình Hoa Viên
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3212811
Bình chọn: 7.5.00/10/1281 lượt.
” An Tuyết Thần ôm lấy Tiểu Niệm Ngự, Phàm Ngự nhìn tiểu tử này.
“Con cũng có phần?”
“Dạ, diễn thế nào, không phục à?” Thanh âm Tiểu Niệm Ngự rất nhỏ, nói.
“Chúc mừng, chúc mừng Phàm tổng tam hỉ lâm môn”
Phàm Ngự nhìn Tiểu Niệm Ngự, cuối cùng nhìn An Tuyết Thần, sau đó cười một tiếng, hôn cánh môi An Tuyết Thần, dưới đài tất cả đều là lời chúc phúc. Giang Lệ Lệ nhìn, khóe mắt đã ươn ướt, len lén lau một cái, nhưng vẫn khiến Lạc Trạch nhìn thấy.
Rất lâu sau. Phàm Ngự buông An Tuyết Thần ra cười, sau đó nhìn những người dưới đài vì bọn họ chúc phúc, Phàm Ngự cúi đầu đưa bàn tay ra vuốt ve cái bụng nho còn chưa nhô lên của An Tuyết Thần. Thật tốt, mặc dù là hôn lễ ác ma, nhưng cũng là cả đời khó quên.
Giang Lệ Lệ lôi kéo tay nhỏ bé của An Tuyết Thần: “Tuyết Thần, chúc bạn hạnh phúc.”
An Tuyết Thần đỏ mắt sau đó ôm Lệ Lệ: “Lệ Lệ, cậu cũng sẽ rất hạnh phúc, tin tưởng tớ.”
Lệ Lệ gật đầu một cái, cô sẽ hạnh phúc sao? Nếu nói hạnh phúc không gì hơn cái này, nhưng mà đối với cô mà nói cũng rất khó khăn. “Tớ cũng sẽ, tớ nhất định sẽ.” Chỉ cần rời khỏi anh, liền nhất định sẽ.
Lạc Trạch chau mày lại nhìn Giang Lệ Lệ khóc thầm, trong lòng một hồi co quắp. Kia không biết là cảm giác gì. Hôn lễ là một cuộc hạnh phúc cùng vui vẻ vượt qua. Đến buổi tối phụ thân vào động phòng rồi.
Ban đêm. Hai người nằm ở trên giường, An Tuyết Thần nghiêng đầu sau đó nhìn Phàm Ngự: “Tiểu Ngự, bây giờ em đã xứng với cái danh Phàm phu nhân rồi.”
“Ừ, em là bà xã của anh.” Phàm Ngự nghiêng đầu nhìn An Tuyết Thần.
“Em yêu anh. Ông xã.”
“Anh cũng yêu em, bà xã ”
Hai người dùng nụ hôn nóng bỏng cách thức tiêu chuẩn. Hạnh phúc của bọn họ vừa mới bắt đầu, còn có thể vẫn hạnh phúc tiếp. Chúc phúc hai người.
— Hoàn —
Chương 133: Ngoại Truyện 1: Lạc Trạch Tàn Nhẫn
Đêm đó sau khi trở về——
“A, Lạc Trạch, tôi CMN nói cho anh biết, anh chính là nên giết chết tôi đi, tôi cũng không thể nào nói cho anh biết. Cho nên CMN, anh mau thả tôi xuống.” Giang Lệ Lệ bị Lạc Trạch khiêng trên bả vai mình, nghe Giang Lệ Lệ la to, nhưng anh lại coi như không nhìn thấy, giờ phút này mặt của Lạc Trạch đến tột cùng có bao nhiêu đen, nhiều sương mù, cương quyết cỡ nào, hung ác lệ. Một đôi mắt chim ưng thời thời khắc khắc cũng tản ra nguy hiểm, một đôi mắt chim ưng màu nâu trở nên trầm tĩnh. Ở nơi đêm tối này nhất định xảy ra cái gì.
“A” Lạc Trạch đem Giang Lệ Lệ té ở trên giường, một đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ, Giang Lệ Lệ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của anh, dù là bình thường cũng là bất giác phóng đãng, Giang Lệ Lệ không nhịn được lui về phía sau.
Lạc Trạch khẽ phác hoạ khóe miệng, giơ lên nụ cười hệt như Satan, độ cong này giơ lên, như một thanh kiếm trí mạng. Kích thích trái tim Giang Lệ Lệ run rẩy.
“Anh, anh, Lạc Trạch, tôi, anh muốn làm cái gì? Mặc kệ anh muốn làm cái gì tôi đều sẽ không khuất phục.” Giọng nói của Giang Lệ Lệ rõ ràng mang theo run rẩy, nhưng lấy tính tình của cô thế nào có thể chịu đi cầu xin tha thứ hoặc là phục tùng. Chỉ có thể gắng gượng.
Lạc Trạch chỉ tà mị cười một tiếng sau đó tròng mắt nhìn Giang Lệ Lệ: “Vậy sao? Tôi ngược lại muốn nhìn em bị bức xương sem có thể cứng rắn được bao nhiêu?” Lạc Trạch nói ra lời nói, ẩn chứa hung ác lệ.
Giang Lệ Lệ không khỏi ôm chặt thân thể, cô có một loại cảm giác xấu mãnh liệt, có lẽ chính là chỗ này, một ngày thay đổi, cô bắt đầu sợ anh.
Nhìn Lạc Trạch cười giễu cợt tà tứ, cô kinh hoảng, cô xuống giường liền muốn hướng chạy cửa. Mới vừa bước ra một bước liền bị một bàn tay to hung hăng níu lấy tóc.
“A buông tay, anh buông tôi ra.” Giang Lệ Lệ bởi vì da đầu bị nắm đau đớn, bị buộc ngước đầu nhìn vẻ mặt sương mù của Lạc Trạch.
“Chạy à, cô cho rằng cô có thể chạy ra ngoài sao?” Nói qua liền cứng rắn nắm kéo tóc dài của Giang Lệ Lệ, đùi phải hướng đầu gối của cô hung hăng đá. “Phịch” một tiếng Giang Lệ Lệ bởi vì đau đớn không chịu nổi quỳ gối trước mặt Lạc Trạch. Giang Lệ Lệ ngước đầu nhìn Lạc Trạch, cắn chặt lấy múi môi của mình, không muốn làm cho mình phát ra một tiếng kêu.
Lạc Trạch ngồi ở trên giường, ngón tay vuốt vuốt cằm của cô, trong mắt của Lạc Trạch tràn đầy châm chọc sắc bén, cười như không cười nhìn Giang Lệ Lệ : “Bướng bỉnh như vậy? Tôi nhất định sẽ làm cho cô cầu xin tôi?”
“Phi” Giang Lệ Lệ phun anh.
Lạc Trạch hiểu rõ con ngươi thay đổi khát máu, dùng sức nắm cằm của cô, giống như hơi dùng lực một chút cằm của cô sẽ nát. cd Giang Lệ Lệ bị đau “á” một tiếng, nhíu chặt lông mày lại.
Lạc Trạch nhìn bộ dáng quật cường của cô, đột nhiên nhếch môi cười, bàn tay chậm rãi tuột xuống dưới, cầm cần cổ trắng như tuyết của cô, cằm bị buông ra trong nháy mắt tím bầm một mảnh, có thể thấy được mới vừa rồi dùng bao nhiêu lực.
“Cô gái à, tôi đột nhiên rất muốn dạy dỗ em, để cho em ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh tôi, tôi thật sự muốn nhổ hết hai khắp người em.” Lạc Trạch nói là cắn răng nghiến lợi, giống như rất muốn bóp chết cô, theo lời của anh, bàn tay giữ ở cổ cô từ từ tăng thêm sức lực.
Sắc mặt của Giang Lệ Lệ bỗng trở nên đỏ, nhưng cũ