
của Khôi Ảnh bị cắt ngắn, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú mê người. Trong gương, nhìn thấy hình dáng khi mặc đồng phục của mình, khẽ mỉm cười sâu xa. Sau đó, Khôi Ảnh đi học dễ dàng, chỉ bằng một cuộc điện thoại của Phàm Ngự. Hắn nói một câu: “Cậu ta là người của tôi”. Sau đó cúp máy luôn.
An Tuyết Thần dốc hết toàn bộ sức lực chạy đến lớp học. Thấy lớp học vẫn còn có tiếng hò hét, láo loạn mới cảm thấy yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Lý Viện nhìn thấy An Tuyết Thần đến. Lập tức chạy ra ngoài cửa lớp.
“Tuyết Thần, cuối cùng bạn cũng đến. Sao bạn chạy nhanh như thế, không phải bạn bị anh chàng đẹp trai nào đuổi theo chứ.” Lý Viện cười hì hì nói.
An Tuyết Thần hít sâu một hơi, nhìn bạn mình một cái. Đẩy cô bạn ra, bước vào lớp.
“Làm gì có ai, bạn suốt ngày chỉ nghĩ lung tung thôi à.” An Tuyết Thần ngồi vào chỗ, lại thấy Phàm Cố chưa đến lớp.
An Tuyết Thần nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi bên cạnh. Chẳng lẽ, cô đã làm hắn bị thương rồi sao? Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.
“Này, Tuyết Thần, mắt bạn bị sao vậy, tại sao lại sưng đỏ lên thế kia.” Lý Viện đau lòng hỏi.
An Tuyết Thần khẽ dụi mắt, mỉm cười với Lý Viện, nói:
“Tối hôm qua làm bài tập muộn quá, sau đó ngủ quên mất. Có thể là ngủ không đủ giấc”
“Vậy sao? Bạn chịu khó thật đấy. Sắp đến kỳ thi rồi, bạn thật chăm chỉ, không giống như tôi.” Lý Viện bĩu môi nói.
Hai người nhìn nhau cười cười. Hiệu trưởng đi vào.
“Khụ, các em chú ý. Phàm Cố đã đi du học, hôm nay lớp chúng ta có hai bạn mới chuyển đến, các em nghênh đón các bạn nào.”
An Tuyết Thần chỉ nghe thấy hiệu trưởng nói, Phàm Cố đã đi du học. Cô đã làm hắn bị thương. Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi cũng không muốn như vậy.
Trong khi lông mày An Tuyết Thần nhíu lại, hai đôi mắt cùng lúc nhìn về phía cô. An Tuyết Thần ngẩng đầu lên nhìn hai người đang đứng trên bục.
Là hắn ta, thì ra, hôm nay hắn ta mới chuyển đến. Hắn ta nhìn về phía cô mỉm cười. An Tuyết Thần cũng cười lại với hắn ta, dù sao cô cũng phải cám ơn hắn ta.
Nhoáng cái, tất cả hình ảnh vừa nãy đã bị Khôi Ảnh quay vào trong camera mini. Chẳng qua, An Tuyết Thần không biết mà thôi, nhưng hắn ta cũng không biết thật sao?
CHƯƠNG 49: HAI HỌC SINH CHUYỂN TRƯỜNG (P2)
Hiệu trưởng nhìn về phía chỗ ngồi còn trống, nói: “Bạn học Trương Khôi ngồi cạnh An Tuyết Thần, còn bạn Lãnh thì ngồi cạnh Lý Viện nhé.”
“Không ” Cả hai đều không đồng ý. Hiệu trưởng ngẩn người. Người đàn ông này, thì không thể đắc tội được.
Sau đó, hai người đàn ông cũng nhìn nhau. Lãnh mỉm cười nhìn về phía hắn, sau đó bước đến ngồi xuống bên cạnh chỗ ngồi của An Tuyết Thần.
Khôi Ảnh cũng bước đến, ngồi xuống bên cạnh Lý Viện, hai mắt Lý Viện mở to ra, nhìn Khôi Ảnh. An Tuyết Thần cũng thấy Lý Viện cứ nhìn Trương Khôi. Nghĩ thầm: hai người này, không phải đã nảy sinh tình cảm rồi chứ.
Đôi mắt An Tuyết Thần khẽ chạm vào tầm mắt Lý Viện, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Lãnh nhìn thấy nụ cười của An Tuyết Thần, hai tay chống cằm, nhìn cô chăm chú.
Đôi mắt An Tuyết Thần nhìn về phía Lãnh. Khẽ mỉm cười.
“Sáng nay, cám ơn bạn.” An Tuyết Thần đưa bàn tay nhỏ ra, nhìn về phía Lãnh. Bởi vì, hắn ta có nụ cười thân thiện, giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Lãnh khẽ nắm bàn tay An Tuyết Thần. Có thể cảm nhận được, bàn tay của cô rất nhỏ. Bàn tay chỉ toàn xương.
“Bạn không cần phải cám ơn, cái bắt tay này, giống như là tôi đang tự giới thiệu mình. Tôi tên là Lãnh, rất vui được làm quen với bạn.” Lãnh giới thiệu mình rất phong độ, giống như một tráng sĩ vậy.
“Xin chào, tôi tên là An Tuyết Thần.” An Tuyết Thần tươi cười rạng rỡ. Cô lại có thêm một người bạn mới, nên tạm thời quên chuyện mình không được đến gần người đàn ông khác.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, nói: “Tôi biết rõ, bạn tên là An Tuyết Thần.”
An Tuyết Thần buông bàn tay của mình ra, nhìn về phía Lãnh.
“Tại sao bạn lại biết, tôi tên là An Tuyết Thần?” Cô rất tò mò, rõ ràng, buổi sáng cô chưa nói cho hắn ta biết tên của mình.
Lãnh lấy từ trong túi quần ra một chiếc huy hiệu. Đặt lên tay An Tuyết Thần.
” Sáng nay, bạn làm rơi cái này trên xe của tôi.”
An Tuyết Thần sờ lên cổ của mình, mới phát hiện ra, huy hiệu của mình không có. An Tuyết Thần cầm huy hiệu ( thẻ sinh viên ) đeo vào cổ, nhìn về phái Lãnh, nói:
“Ôi trời, thật sự cám ơn bạn, nếu bạn không đưa cho tôi, vậy tôi lại phải đi tìm bạn để lấy rồi.” Bây giờ, An Tuyết Thần cảm thấy, có thể làm bạn tốt với Lãnh.
Khôi Ảnh nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, thì ra là, bọn họ có quen biết nhau. Lý Viện nhìn về phía Khôi Ảnh, nói:
“Trương Khôi, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé.” Trương Khôi cũng không nhìn lại cô.
Mặc dù Lý Viện nổi giận, nhưng vẫn yêu cầu hắn ăn cơm cùng nhau.
“Buổi trưa, tôi sẽ ăn cơm với Tuyết Thần. Bạn cũng đi cùng nhé.” Lý Viện ôm chút hi vọng, nói lại lần nữa.
Khôi Ảnh nghe thấy, đi ăn cơm cùng với An Tuyết Thần, nhìn Lý Viện khẽ gật đầu.
Lý Viện vui mừng, la lên với An Tuyết Thần.
“Tuyết Thần, buổi trưa, Trương Khôi sẽ ăn trưa cùng với chúng ta.” Lý Viện vui mừng nói.
An Tuyết Thần nhìn Lý Viện, nói: “Được rồi, có thêm