Duck hunt
Nhắm mắt nhớ mở mắt yêu

Nhắm mắt nhớ mở mắt yêu

Tác giả: Ki No

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322464

Bình chọn: 8.5.00/10/246 lượt.

ục mình.

“Sao anh chưa xuống?”

Anh ta lại cười, kiểu cười này có chút giống với cười khổ, phải không nhỉ?

Mắt cô khẽ quét tới vai áo thun màu trắng của anh, ở đó có một vệt nước mờ ám, chợt cảm thấy cổ mình cũng hơi mỏi, cô thầm than không tốt.

Đưa tay quẹt miệng một cái dứt khoát, cô lại nhìn anh cười.

“Anh thật là người bạn trai tốt.” Rồi leo qua người anh ta đi xuống xe, bỏ lại một chàng trai vẫn còn ngơ ngốc ngồi đó.

………………………………..

Xe dừng ở trong một khu resort, người ta nói Đà Lạt một ngày có bốn mùa quả thật không sai. Lúc này trời đang về chiều, không khí có phần hơi se lạnh, khiến lòng người cảm thấy hiu hắt như tiết trời mùa thu. Kiến trúc ở Đà Lạt cũng khá khác so với ở thành phố, nó mang trong mình chút cổ kính của thời gian, chút hiện đại của phương Tây. Nhìn những tòa biệt thự xa xa lấp ló trong ráng chiều không khỏi khiến cô nghĩ đến chàng kiến trúc sư của mình. Không biết giờ anh đang làm gì? Đã ăn tối chưa? Có nhớ cô không?

Sáng nay đi vội, hai hôm rồi anh bận, cô cũng không có thời gian báo lại với anh là mình đi du lịch với công ty, định rằng tới nơi sẽ gọi về thông báo cho anh biết. Cô mở túi xách, lấy điện thoại ra định bấm số anh thì màn hình tắt ngấm, cô thử khởi động lại thì màn hình vẫn đen thui như thách thức cô. Cô không khỏi ngây người suy nghĩ lại, thôi rồi, đêm qua thức khuya đọc ngôn tình quên sạc điện thoại rồi. Cô mở tung túi hành lý, lục tìm cục sạc, quần áo để lẫn lộn với mỹ phẩm và hằng hà sa số những thứ linh tinh, nhưng tuyệt nhiên không thấy cục sạc. Cô thiệt muốn cắm đầu vô đất mà chết luôn đi cho rồi. Trước khi đi đã kiểm tra đi kiểm tra lại xem có thiếu thứ gì không, mà cuối cùng vẫn quên mất cục sạc quan trọng như vậy. Cô lại thở dài. Thôi kệ đi, tối mượn sạc rồi gọi cho anh sau cũng được. Dù sao giờ anh đang bận, chắc cũng chẳng nhớ tới cô đâu mà. Tự an ủi bản thân một hồi, cô mới đứng dậy đi tắm rồi chuẩn bị đi ăn với mọi người.

……

Đêm chủ nhật, mọi người cùng rủ nhau đi lễ nhà thờ, cô không theo đạo nhưng về một phía nào đó cô lại khá sùng bái những thứ thuộc về tâm linh. Với tinh thần ham học hỏi, cô lách cách bu bám theo các chị em tiến vào lãnh địa của Chúa. Trước đây cô chưa từng bước chân vào nhà thờ, ở Sài Gòn cũng chưa từng đi qua cái nhà thờ nào cả (hoặc có nhưng không để ý), cô chỉ thấy những dạng kiến trúc này ở trong phim. Ngày còn bé, cô cũng hay mơ mộng đến một ngày được mặc váy trắng, sóng vai cùng với người yêu bước vào lễ đường, ngày đó cứ nghĩ rằng, chỉ cần là cô dâu thì có thể làm lễ cưới ở đây. Lại còn khăng khăng phải mặc váy cưới kiểu các nữ thần La Mã. Nhớ lại hồi ức đó, khiến cô khẽ bật cười mắng mình ngu ngốc.

Chủ nhật nhà thờ thật đông, người đi lễ nhà thờ lũ lượt kéo tới, cô lủi ra phía sân ngoài, ngồi trên một phiến thềm, đưa mắt nhìn tượng chúa dang tay gần đó.

“Nơ.” Theo phản xạ cô quay đầu tìm về phía phát ra tiếng gọi thì thấy chàng trai hay xấu hổ trên xe lúc sáng. Anh ta đến gần cô, cười cười chào hỏi.

“Em cũng đi lễ sao?”

“Không. Em đi theo thôi.”

“À, anh tưởng em cũng theo đạo.”

“Cũng? Anh theo đạo à?”

“Ừ.”

“Có muốn làm cha không?”

“… ” Anh ta im lặng, lát sau lại đỏ mặt.

Cô theo dõi sự biến đổi màu sắc trên khuôn mặt của anh, vẫn còn chưa hiểu tại sao anh lại xấu hổ nữa.

“Em có đứa bạn hồi cấp ba, nhà nó theo đạo, từ nhỏ nó đã bảo lớn lên sẽ thi gì gì đó để làm cha, nó bảo thích được người ta ngưỡng mộ và ba la những thứ như thế.”

“À. Anh thích làm cha của con anh thôi.”

Cô trừng mắt nhìn anh, ô hô, dế nhỏ hôm nay biết nói đùa này.

Hai người lại im lặng.

“Anh không vào làm lễ à?”

“Không. Anh xong rồi.”

“Ưm.”

“Đi dạo không?”

“Đi đâu?”

“Thì đi… loanh quanh”

“Phì. Được.”

“… ”

“… ”

“Ha ha ha ha.” Một hồi im lặng bị tiếng cười lớn của cô chặt đứt.

“Có gì vui sao?”

“Anh tán gái mà như vậy sao?”

Anh ta đỏ mặt. “Ai bảo anh đang tán gái?”

“A, không phải sao? Em ăn dưa bở sao?” Mặt lạnh te quay sang nhìn anh.

“Không, không phải, ý anh là… ”

Thấy anh ta có vẻ ngập ngừng, cô cười, lém lỉnh giúp anh ta nói nốt phần còn lại.

“Anh không thích em?”

“Ai nói không thích?”

“Nghĩa là có.”

Anh ta im lặng một lúc, sau đó chầm chậm thăm dò: “Em có bạn trai chưa?”

“Chưa… Nhưng có người để yêu rồi.”

“À, vậy à.”

“Ừ.”

Tối đó, anh ta đưa cô về tận cửa phòng, lúc cô quay lưng định vào, anh ta lại kéo tay cô lại, môi mím chặt, dường như đang quyết tâm điều gì ghê gớm lắm, một lúc sau vẫn không thả tay cô ra. Cô nghiêng đầu nhìn vào mắt anh ta.

“Anh có gì cần nói/ Anh có chuyện muốn nói.” Hai người cùng đồng thanh.

Cô nhìn anh cười dịu dàng. “Anh nói đi.”

“Em nói em chưa có người yêu, vậy anh còn cơ hội, cho anh theo đuổi em nhé?”

“Anh chắc chứ?”

“Chắc chắn.”

“Cho em thời gian suy nghĩ được không?”

“… ”

“Ha ha ha.” Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của dế nhỏ, cô lại thấy buồn cười.

“Anh ngủ ngon.”

“Ừ, em ngủ ngon nha.” Ánh mắt vẫn nhìn theo cô lấp lánh như chứa ngàn vạn vì sao đêm.



Đêm nay thật dài, không ngủ được, cảm giác khoảng cách giữa anh và em không phải chỉ là ngàn cây số. Ở bên anh từ tấm bé đế