
chạp nhận thức của mình mà hối lỗi, nhưng tuyệt không cho em rời đi.” Anh ôm chặt cô.
“Mặc kệ em không chịu nhận, không muốn nghe, đời này kiếp này, em đều là vợ của Quan Thần Cực, cho dù phải trói, phải buộc, phải nhốt em lại, anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh, em tốt nhất nên hiểu rõ như vậy.”
Cô hết nói nổi, ở sâu bên trong lòng cũng biết lời anh nói là sự thật. Anh nghĩ không muốn buông tay ai thì vĩnh viễn cũng sẽ không buông kẻ đó, bởi vì anh là gian thương, nhìn sự chuyên nghiệp cũng đủ biết người đàn ông này nghị lực có đủ, tài năng có thừa, không ai có thể thoát được.
“Đêm nay anh nói với em những lời này, chính là bởi vì em có quyền biết, việc này anh chỉ nói một lần, sẽ không có lần sau đâu. Bàn tay dày rộng vuốt ve một chút sau lưng cô.
Cô ách xì một cái, mệt mỏi quá lại còn buồn ngủ nữa.
Anh đem khuôn mặt của cô ép vào trong long, cằm ở trên đỉnh đầu cô vuốt ve. “Ngủ đi.” Nằm ở trong ngực của anh, nghe tiếng tim đập cường tráng mà ổn định, ccô chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp.
Ngày, ở trong trạng thái nói không rõ, hiểu không hết này vẫn chậm rãi đi qua, trong lúc đó bọn họ dường như chẳng thay đổi chút nào, cô vẫn kháng cự mà anh vẫn ôn nhu, bao dụng, đối xử tốt với vợ mình.
Tất cả mọi nhu cầu của cô, anh không hề mượn tay kẻ khác, tự mình chuẩn bị hết sức thỏa đáng. Mỗi đêm ôm cô đi vào giấc ngủ, anh luôn ở bên tai cô nhẹ nhàng nói anh yêu cô nhiều lắm.
Cô không nên tin tưởng cũng không nghĩ sẽ tin tưởng. Nếu né tránh anh trước mắt xem ra là không có khả năng, như vậy liền xem nhẹ đi, đem hết thảy đều chôn ở trong lòng, không đụng chạm cũng không đối mặt, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều. Càng gần ngày cô sinh, anh trực tiếp đem văn phòng chuyển qua tòa thành, ở cùng cô mỗi phút mỗi giây.
Mỗi ngày, Jason cùng vài người cán bộ cấp cao ra vào tòa thành, ở trong thư phòng cùng anh xử lý công sự, mà cô có má Điền cùng Ruth làm bạn đi dạo trong khuôn viên sơn trang để tiện cho việc sinh sản sau này. Má Điền vẫn nói tốt nhất nên sinh đẻ tự nhiên, như vậy mới nhanh chóng hồi phục được sức khỏe, đối với những lần sinh sau mới tốt. Cô nghe xong thật sự là muốn cười, cái thai này còn chưa có sinh ra, má Điền đã nghĩ đến cái thai kế tiếp, tư tưởng của người già đều là như vậy sao?
“Thiếu phu nhân, cô nhất định phải nghe lời tôi, sinh đẻ tự nhiên đối với phụ nữ và đứa nhỏ đều tốt, hơn nữa người nhà thiếu gia quá ít, cô cần phải sinh thêm vài cái để Quan gia thêm thịnh vượng mới được.”
Hướng Phù Nhã trầm mặc, không biết nói tiếp như thể nào, cô đã từng nghe lão quản gia nói qua, Quan gia đã có sáu đời đơn truyền, mà cha mẹ Quan Thần Cực ở năm anh mười tưổi đã sớm ra đi, anh là do ông nội một tay nuôi lớn, dạy bảo, tình cảm ông cháu cũng cực kì tốt.
Nhưng mà cô đối tình cảnh trước mắt của hai người vẫn còn rất mù mờ, không rõ ràng như thế, còn nói cái gì đến tương lai? Vốn đã quyết tâm muốn rời khỏi nơi này, nhưng mà so với quyết tâm muốn giữ cô ở lại của anh thì hoàn toàn đấu không lại. Rời không được, đi không xong, cô hiện tại cũng không thể nào tiếp nhận anh được.
Trong lòng cô có một cái đinh, đâm vừa đau, vừa sâu, cô không thể coi như nó không hề tồn tại, mà Quan Thần Cực tuy rằng bá đạo nhưng cũng biết chuyện này không thể nào miễn cưỡng được, anh chỉ có thể theo cô, trừ bỏ ôn nhu chăm sóc, anh không còn yêu cầu nào khác nữa. Cô hiện tại giống như càng ngày càng hiểu biết người đàn ông này, tính cách của anh kỳ thật chính là cuồng vọng kiêu ngạo hơn nữa bá đạo lại độc chiếm vô cùng, anh sủng cô, nhưng mà chỉ ở trong giới hạn mà mình định ra thôi, khi ở trong, anh đối với cô ngàn theo trăm thuận tốt đến không thể tốt hơn, nhưng nếu vượt qua, chẳng sợ một phần tốt không có, anh cũng sẽ không thỏa hiệp. Giống như việc cô muốn rời đi vậy, anh nói anh nguyện ý đáp ứng mọi điều kiện của cô, cho cô mọi thứ mình muốn, trừ bỏ rời khỏi anh.
Được rồi, xem ra tình hình hiện tại là đi không được, điều này khiến cô mười phần phiền não.
Nhưng mà, phiền não của cô theo cơn đau bụng sinh vào đêm nguyên tiêu đó trở nên càng cấp bách.
Sự tình là như thế này, tuy rằng đang ở Scotland, nhưng mà Quan gia theo truyền thống vẫn chuẩn bị bánh trôi để làm điểm tâm ngọt sau giờ ăn. Khi Hướng Phù Nhã ăn xong bánh trôi sau, bị Quan Thần Cực ôm lấy tản bộ trong đại sảnh rộng lớn. Đi không đến vài bước, thắt lưng của cô lại truyền đến cơn đau quen thuộc, còn có cả cảm giác bủn rủn kì quặc nữa.
Cô đứng lại, cắn môi. “Bảo bối, chúng ta đi thêm vài bước nữa, được không?” Anh thấp giọng dụ dỗ, nghĩ rằng cô lại cáu kỉnh, ngại mệt không muốn đi. “Bác sĩ đã nói nên đi lại nhiều mới có lợi cho việc sinh sản.”
Cô cau mày, cảm giác hạ thể có chất lỏng ẩm ướt dũng mãnh tiến ra.
“Bảo bối, em làm sao vậy?” Anh nhanh chóng phát hiện cô không thích hợp, vội vàng ôm cô, ổn định cơ thể đang có chút đứng không vững.
Cô cúi đầu nhìn, anh cũng cúi đầu nhìn theo, trên sàn nhà trơn bóng có từng giọt từng giọt nước đang dần tụ lại…
Quan Thần Cực ôm lấy cô, hướng nhà chính đi tới, vừa đi vừa gào thét.
“Colt, má Điền, Ruth!”