Old school Easter eggs.
Nhật ký gái gọi

Nhật ký gái gọi

Tác giả: Hắc Nhan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323972

Bình chọn: 7.00/10/397 lượt.

lơ đãng liếc một cái, chỉ một cái liếc mắt thế thôi cũng đủ khiến cô ngần ngừ không bước tiếp được. Trên người tên sâu rượu kia mặc một bộ vest, dù nhăn nhúm nhưng nhìn qua vải vóc lẫn đường may đều rất tuyệt. Hẳn phải là một kẻ có tiền.

Cả ngày trời kiếm được có năm mươi đồng, quả thực cô có chút không đành lòng. Có điều lại là một tên ma men…

“Anh à, có muốn không? Em chiều?” Trong lúc cô còn do dự, bản năng nghề nghiệp đã tự động lên tiếng mất rồi. Lời vừa ra khỏi miệng, đắn đo cân nhắc gì cũng vứt lên chín tầng mây. Có cái gì mà phải sợ? Khách kiểu này nào phải cô chưa từng tiếp bao giờ?

Nghe được tiếng hỏi, động tác uống bia của đối phương thoáng ngừng, trán nhăn lại vẻ bực bội vì bị quấy rầy, nhưng mắt không thèm liếc đến cô dù chỉ một cái, hẳn là muốn mặc cho cô tự thấy chán mà bỏ đi.

Nhún vai, Ngô Quế Lan cũng không kỳ kèo, cất bước đi tiếp về phía bên kia cầu vượt. Cô làm nghề đã hai năm, dạng người nào cần, dạng người nào không cần, nhìn phản ứng một cái là nhận ra ngay. Người này, xem ra tâm trạng đang không được tốt.

“Bao nhiêu?” Ngay khi cô sắp đi đến giữa cầu vượt, phía sau đột nhiên vang lên giọng đàn ông trầm thấp, hơi khàn.

Hả? Nhìn nhầm rồi? Ngô Quế Lan hơi kinh ngạc quay đầu, thấy người nọ đang tiến đến, nét mặt chìm khuất trong bóng tối chỉ thấy lờ mờ, bèn nở một nụ cười chuyên nghiệp, “Hai trăm, trả trước làm sau.” Cô lớn mật ra giá. Nếu là lúc trước, nhiều lắm cô cũng chỉ lấy năm mươi đồng, nhưng bây giờ đã khác, có vẻ anh ta đang có nhu cầu, cô tha hồ mà cò kè, dù bớt đi chút ít cũng vẫn còn lời chán. Cô thuộc hàng gái gọi rẻ tiền, hiếm hoi lắm mới được giá trên trăm, còn lại chủ yếu là năm ba chục, đôi khi làm ăn kém quá, để kiếm miếng cơm, dù chỉ mười đồng cũng phải đi.

Đối phương lạnh lùng quét mắt nhìn cô, trong mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ rằng cô không đáng giá nhiều đến thế, nhưng vẫn mở ví, rút ra hai đồng một trăm đỏ thắm quăng đến.

Bất ngờ vì khách hàng không mặc cả, Ngô Quế Lan cũng chẳng để tâm thái độ khinh miệt của anh ta, khom người nhặt tiền dưới đất lên, không quên lấy ngón cái vuốt thử mấy cái xem tiền thật hay giả, đến lúc chắc chắn mới cất vào túi, cười nịnh lấy lòng: “Đi khách sạn, hay là đến nhà anh?”

Anh ta hừ lạnh một tiếng, chỉ sải chân cất bước, không ra hiệu hay trả lời gì hết, Ngô Quế Lan vội cắm đầu chạy theo sau. Chắc là về nhà anh ta rồi, cô đoán vậy.

Xuống cầu vượt, người kia bất thình lình quay lại kéo cô vào một góc khuất, nhanh chóng kéo cao váy cô.

Ngô Quế Lan bật lên một tiếng kêu khẽ, không ngờ được anh ta muốn làm ngay tại đây. Tay cô theo bản năng cản lại, lập tức bị anh ta lao tới đè lên bức tường lạnh như băng…

Hai chân lẩy bẩy đứng dựa vào tường, nghe thanh âm chỉnh trang áo quần đầy ám muội bên kia, Ngô Quế Lan những muốn khóc thét. Cho dù cô chỉ là hạng gái đứng đường rẻ mạt, nhưng cũng chưa từng dùng phương pháp thấp hèn như vậy để kiếm tiền. Đợi lúc cô run run chỉnh lại áo xống, quay người nhìn sang thì người khách kia đã đi xa tự bao giờ.

Nhìn theo bóng dáng cao gầy thẳng tắp của người nọ, cô khinh ghét rủa thầm mấy tiếng.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Ngô Quế Lan co người kéo chặt áo khoác, ôm ví sát vào mình, lại tiếp tục về nhà. Rét quá!

May mà cũng sắp đến nơi rồi. Đằng trước mặt là một con dốc vừa sâu vừa tối, bên cạnh là tòa soạn của một tờ nhật báo cùng trường học và khách sạn, có một tòa nhà văn phòng nữa. Nhưng đằng sau của những tòa nhà đẹp đẽ đó là một mảnh đất dốc như cái gò núi nhỏ, từ trên xuống dưới chật ních những căn phòng đơn sơ cũ kĩ với những đoạn cầu thang bằng đá chật hẹp chằng chịt nối liền toàn bộ khu ổ chuột lại với nhau. Không sai, với thành phố này mà nói, nơi đây chính là khu ổ chuột, bên trong phần lớn là hạng người giống cô. Phòng của cô nằm ở lưng chừng, leo lên hết tầm mười phút. Vừa nghĩ đến đây, hai chân vốn đã không chịu nghe chủ nhân sai khiến càng run lên bần bật.

Cô đành vịn vào tường nghỉ lấy hơi một lát, rồi mới gắng gượng tiếp tục trèo lên.

Sắp đến cuối tháng, thu nhập linh tinh vụn vặt tổng cộng mới gần ba ngàn, trừ đi ăn, tiêu, còn lại được hai ngàn rưỡi. Gửi hai ngàn về nhà, còn tiết kiệm được năm trăm, dù ít hơn so với tháng trước, nhưng có vẫn còn hơn không.

Nhà cô ở tận vùng nông thôn hẻo lánh, có tất cả sáu anh chị em. Mặc dù kế hoạch hóa gia đình đã triển khai vài chục năm, nhưng ở quê cô lại chẳng hề có hiệu quả. Ngoại trừ việc thường xuyên bị người ta đến thăm hỏi để phạt tiền, khi rời đi lại mang theo vài con trâu con lợn hay một ít đồ gia dụng chẳng đáng giá, mỗi nhà mỗi hộ vẫn cứ lòi ra thêm miệng ăn. Cho dù là lúc đói kém nhất, công cuộc sản xuất người vĩ đại cũng vẫn tiếp tục diễn ra.

Trong nhà, cô là con cả, ở dưới còn ba em gái, hai em trai, hơn nữa còn có một người bà già yếu. Mấy chiếc tàu há mồm khiến bố mẹ quanh năm làm nông đầu tắt mặt tối cũng chẳng đủ ăn, huống chi em trai em gái cô còn đang đi học. Mỗi khi đến kì mua sách vở, bố cô phải chạy vạy cúi đầu vay mượn khắp người quen trong làng. Nhưng đại đa số họ hàng thân thích của nhà cô đều cùng cảnh ngộ thì có thể