
hông dám chọc giận cô, lập tức trở về dáng vẻ rụt rè khi trước, ngập ngừng nói: “Chỉ cần cô đồng ý với tôi một chuyện, về sau tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ làm phiền cô.”
Nhắm mắt hít sâu một hơi, Ngô Quế Lan cố áp chế lửa giận trong lòng, hừ một tiếng, “Nói đi, đừng có không biết điều!” Nếu điều kiện đúng mực, sau đó có thể được bình an vô sự, tất nhiên không gì có thể tốt hơn.
Bị cô nạt sợ run cả người, Tiểu Kinh nhát gan gục đầu xuống, trong đôi mắt đen láy xẹt qua một tia giảo hoạt, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve bụng Ngô Quế Lan, lí nhí nói: “Để tôi làm con của cô nhé… Không có ai chơi cùng, tôi thấy rất cô đơn, tôi không muốn tiếp tục một mình ở đây.”
Ngô Quế Lan trợn mắt nhìn đỉnh đầu có hai xoáy tóc của nó, hồi lâu nói không thành tiếng. Như thế làm sao được?
“Không nói gì chính là đồng ý rồi nhé, thật hay quá, tôi có mẹ rồi!” Tiểu Kinh chớp thời cơ, ngẩng đầu, nhảy lên nhào vào lòng Ngô Quế Lan, đôi mắt to sáng lên tinh nghịch.
Ngô Quế Lan không kịp tránh, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tràn ngập sướng vui của thằng bé, đồng thời cũng cảm nhận được hơi lạnh từ chỗ hai người tiếp xúc truyền vào cơ thể, một chữ “không” thật khó để buông ra.
Trong phòng làm việc thoáng đãng sáng sủa, Lâm Tu Kiều đứng bên cửa sổ, vừa nghe báo cáo từ điện thoại, vừa nhìn ra trời tuyết tung bay bên ngoài đem cả thành phố bao phủ trong lớp màn mờ mịt. Tuyết rơi đã nhiều ngày, những người lang thang đầu đường xó chợ e rằng vô cùng chật vật. Chờ đến khi tuyết ngừng rơi, trời chuyển ấm, từng ngõ ngách của thành phố này sẽ có một dịp được “sạch sẽ” nhất từ trước đến giờ.
“Được rồi… dừng ở đây đi.” Trầm ngâm nói xong câu cuối cùng, anh cúp máy.
Xem ra, những ngày anh hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị. Trên môi thoáng hiện nét cười, anh xoay người trở về ngồi bên bàn làm việc. Ép một cô gái bán hoa đến nông nỗi đi nhặt rác, như vậy cũng được rồi, trừng phạt một chút mà thôi, không cần dồn người ta đến đường cùng.
Nhớ đến một đoạn thời gian anh và Gia Gia phải sống trong bất an sợ hãi, Lâm Tu Kiều có chút buồn bực, lại không hiểu sao cũng cảm thấy buồn cười. Cho nên… ừm, anh muốn trừng phạt cô gái kia một chút, để cho cô biết làm gái bán hoa cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, đừng tùy tiện lấy loại bệnh nan y kia đi dọa người. Nếu không nghĩ đến việc cô ta từng cứu Gia Gia, chỉ bằng vài cái tát trên mặt Gia Gia, anh cũng có thể cho cô vĩnh viễn không bao giờ thấy được mặt trời, giống như mấy tên côn đồ bắt nạt Gia Gia kia.
Day day thái dương, ánh mắt anh dừng ở tấm ảnh đặt bên tay phải. Cô gái trong hình cười rạng rỡ như ánh mặt trời, sau lưng là ngọn núi tuyết thanh khiết càng làm nổi bật vẻ đẹp trong sáng động lòng người của cô.
Là ảnh chụp năm mười sáu tuổi nhỉ? Anh không khỏi nhớ lại thời gian đó, khi cô chưa từng biết tình ái là gì, trong mắt cô dường như chỉ có anh, bám anh chẳng khác chi một chú cún con. Thật làm cho người ta hoài niệm! Trên môi anh, một nụ cười khổ nhè nhẹ phất qua.
Đôi khi, anh thật sự tưởng như mình không còn kiên trì được nữa.
Không biết từ khi nào, cô bắt đầu rời xa anh, thậm chí còn kịch liệt chống đối không chịu tiến thêm một bước với anh. Nhìn cô như cánh bươm bướm rực rỡ bay lượn giữa đám nam sinh, tốc độ đổi bạn trai còn nhanh hơn thay quần áo, anh chỉ hận không thể giam cô lại, không cho bất kì ai tiếp cận ngoại trừ mình. Với năng lực của anh, đương nhiên sẽ làm được, nhưng anh chỉ có thể đè nén ham muốn thôi thúc đến phát cuồng ấy, bởi điều anh cần là một cô gái vô ưu vô lo cười tươi như ánh mặt trời trong bức ảnh chứ không phải một con rối giận hờn.
Thở dài, anh tháo kính, để lộ đôi mắt đẹp đến thái quá với một người đàn ông, mà cũng bén nhọn đến thái quá.
Tuy chuyện xảy ra lần trước khiến cô đúng mực hơn rất nhiều, thái độ với anh bắt đầu cải thiện, nhưng cũng làm cho anh càng cảnh giác, nhắc anh phải nhanh chóng khiến cô cam tâm tình nguyện trốn trong vòng tay anh. Bằng không thời gian kéo dài, tật kết giao bè bạn linh tinh của cô lại tái phát, cho dù phái người theo dõi cô hai mươi tư giờ một ngày cũng khó có thể đảm bảo không xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, anh bất giác đau đầu. Nếu cô nhóc kia chịu nghe lời anh thì đâu đến nỗi xảy ra việc này.
Tiếng gõ cửa vang lên. Anh lên tiếng, đeo kính vào, cửa cũng đã bị đẩy ra, Thẩm Gia cười giòn tan bước tới. Mấy ngày nay cô ngoan hơn rất nhiều, chủ động yêu cầu đến công ty anh thực tập. Có thể ở bên chăm sóc cho cô, anh đương nhiên sẽ không từ chối.
“Xong việc rồi à?” Tay cô cầm túi xách, hiển nhiên đã chuẩn bị tan tầm.
“Ừm.” Lâm Tu Kiều đứng dậy, cầm áo khoác, Thẩm Gia lại gần khoác tay anh.
“Em muốn ăn sủi cảo anh gói.” Đang đợi thang máy, ánh mắt Thẩm Gia bỗng tươi hẳn, từ một tay chuyển hẳn sang cả hai tay ôm lấy quấn chặt lấy anh, cười đến nịnh nọt.
Lâm Tu Kiều ngẩn ra, rồi bật cười, “Vậy giờ chúng ta phải đi siêu thị đã…” Sau đó anh quả nhiên nghe được tiếng hoan hô của cô, cửa thang máy mở ra, hai người sánh vai đi vào.
“Em muốn ăn nhân gì?” Nhìn Thẩm Gia đưa tay đóng thang máy, anh hỏi, trong mắt là ý