80s toys - Atari. I still have
Nhật ký gái gọi

Nhật ký gái gọi

Tác giả: Hắc Nhan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324783

Bình chọn: 8.00/10/478 lượt.

như anh sẽ đồng ý lấy một cô gái đã từng ngồi tù lại còn làm gái bán dâm, hơn nữa còn mang trong mình một đứa bé không rõ cha. Ngay cả Trương Vĩ thích cô từ nhỏ cùng đã hoàn toàn bỏ cuộc. Cô không tin trên đời này còn có người đàn ông nào chịu làm chuyện ngu xuẩn như thế. Huống chi, cô còn tận mắt nhìn thấy anh và một cô gái khác nói chuyện thân mật, tình cảm. Không hỏi anh việc đó là vì cô cảm thấy không cần thiết, cũng không có tư cách gì để hỏi. Tạm thời cứ vậy đi.

Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tu Kiều đi, mà lần đi này kéo dài đến hơn nửa tháng. Ngô Quế Lan cũng không thấy bất ngờ, cô là loại người nào chứ? Sợ là khi anh nhàm chán mới có thể nhớ đến mình mà thôi…

Tôi nghĩ tôi thực sự yêu cô ấy…

Mỗi lần nhớ lại đêm hôm đó, anh tựa đầu vào trán cô nói ra câu ấy, cô cảm thấy vô cùng buồn cười. Rõ ràng anh đã từng nói trước mặt cô, rằng trong lòng anh có người khác, vậy mà cô vẫn bị câu nói đùa kia làm ông muội giữ anh lại qua đêm.

Vừa tự giễu chính mình, Ngô Quế Lan vừa mở cửa, không ngờ bắt gặp chiếc xe màu bạc của Lâm Tu Kiều. Cô theo bản năng ngửa đầu nhìn trời, chẳng lẽ trời sắp mưa ra vàng ra bạc gì hay sao? Mới sáng tinh mơ…

“Cô em, lên xe thôi.” Lâm Tu Kiều thò đầu ra từ cửa kính xe, cười hì hì gọi cô. Ngô Quế Lan đứng không nhúc nhích, cúi đầu cân nhắc một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên cười, “Anh Lâm, ban ngày tôi không tiếp khách.” Chỉ có coi anh như một vị khách, cô mới không bị những hành động ngẫu hứng cùa anh tra tấn đến phát điên.

Vì câu đó của cô, nụ cười xán lạn của Lâm Tu Kiều ảm đạm đi nhiều, nhưng chỉ là chốc lát. Không lâu sau, anh lấy lại sự thản nhiên, nét giảo hoạt sắc bén nhanh chóng hiện lên qua cặp kính, “Anh biết, nhưng mà… Anh thật lòng rất yêu em.” Một câu đó anh nói ra rất nhẹ nhàng không nhanh không chậm, giống như đang nói đôi ba chuyện tầm phào.

Ngô Quế Lan sững lại.

A Lan, anh thật lòng rất yêu em. Từng có một người đã nói với cô những lời đó sau khi bị cô làm tổn thương vô cùng.

Thành Công, Thành Công… Ngực Ngô Quế Lan nghẹn lại, cứ nhoi nhói đau, ánh mắt như bị giăng một lớp sương, mờ mịt nhìn về phía chàng trai đeo kính đáng ghét. Anh… thực ra anh có biết mình đang làm gì hay không?

“Cút đi, đừng đến làm phiền tôi nữa!” Cô nghiến răng gằn từng tiếng, một bàn tay nắm thành quyền.

Ánh mắt Lâm Tu Kiều vì phản ứng này của cô mà sáng lên, cũng không tức giận mà chỉ cười rất dịu dàng: “Việc này e rằng khó, anh nói rồi, anh muốn kết hôn với em. Em muốn anh béo ú lên vì nuốt lời hả?” Ngừng lại một lát, anh mất kiên nhẫn nói: “Anh bảo rồi, cô em à, lên xe thôi.”

Ngô Quế Lan thật sự cảm thấy bó tay với người đàn ông này, không thèm để ý đến anh ta nữa, xoay người đóng cửa, điềm nhiên đi ra ngoài.

Lâm Tu Kiều cười cười nhìn cô, cũng không tính đuổi theo, chỉ ở phía sau thảnh thơi nói một câu: “Này, cô gái, có phải em yêu Thành Công chết đi sống lại không?”

Như anh dự liệu, lời này vừa nói ra, Ngô Quế Lan đã nhanh chóng quay trở lại, “Mẹ kiếp, Lâm Tu Kiều, cuối cùng thì anh đến đây làm gì?” Cô hung hăng đạp một cái vào xe, mọi nhẫn nại nãy giờ lập tức bay biến.

Sắc mặt Lâm Tu Kiều không đổi, nhìn nắm tay đang dứ trước mặt mình, cười tươi như hoa nói: “Chà, cái tính này của em… Anh chỉ muốn đến thông báo cho em một tiếng, ba mẹ em đang ở nhà anh chơi. Nếu em muốn gặp họ thì mau lên xe.’’ Nói xong, anh đột nhiên khụt khịt mũi, nhíu mày, “Này cô gái, đi thay quần áo mau, hôi chết được.”

Ngô Quế Lan bị câu nói phía trước của anh làm cho ngây ra như phỗng, nhưng cũng rất nhanh bị câu nói phía sau làm cho định thần lại. Mặt cô trong nháy mắt đỏ lên, giận dỗi trừng mắt nhìn anh một cái, lui về phía sau hai bước, “Làm sao tôi biết được anh không gạt tôi?” Khi cô đi nhặt rác thường mặc bộ quần áo này, tất nhiên sẽ có mùi rác.

“Lừa em anh được cái gì?” Lâm Tu Kiều không đáp, hỏi ngược lại, cảm thấy hơi buồn bực vì cô không tin mình.

“Ai biết được?” Ngô Quế Lan nói thầm một câu, sau đó xoay người mở cửa vào nhà thay quần áo. Tạm thời cứ tin anh một lần, nếu anh lừa cô, cô sẽ cho anh biết tay.

“Ừm, như thế này khá hơn nhiều.” Khi Ngô Quế Lan thay quần áo xong ngồi vào xe, Lâm Tu Kiều lại khụt khịt mũi nói.

Ngô Quế Lan hừ một tiếng, không để ý đến lời anh nói.

“Tại sao ba mẹ tôi lại ở trong nhà anh?” Chuyện này thật không thể nào tưởng tượng được. Ngay cả cô cũng chưa từng đến nhà anh, ba mẹ cô sao tự dưng lại ở đó?

Lâm Tu Kiều cười gian, rất không liên quan hỏi một câu: “Em yêu Thành Công hay yêu anh?”

Không ngờ được anh sẽ hỏi câu này, Ngô Quế Lan há hốc miệng ngạc nhiên, cũng không phát ra tiếng. Tất nhiên, cô không biết rằng người bên cạnh tuy rằng tỏ ra thản nhiên, nhưng trên thực tế đang nóng ruột nóng gan chờ đợi đáp án của cô.

“Cái này có quan trọng không?” Không ngờ được cô suy nghĩ hồi lâu, khi trả lời lại thốt ra một câu như vậy, Lâm Tu Kiều suýt chút nữa ngất xỉu.

“Tất nhiên… không quan trọng.” Anh tức giận trả lời, sau đó giận dỗi quay đầu không thèm để ý đến cô.

“Anh còn chưa trả lời tôi, ba mẹ tôi tại sao lại ở trong nhà anh?” Đến lúc này, Ngô Quế La