Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Tác giả: Võ Anh Thơ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324984

Bình chọn: 9.00/10/498 lượt.

y, tôi đi đến mở cửa phòng. Vừa thấy mặt tôi là thằng Vinh báo ngay:“Chị, anh Chan Chan với chị của ảnh đến nhà gặp cha mẹ đòi đưa chị đi kìa!”Tôi cùng thằng Vinh mau chóng chạy xuống dưới nhà. Đúng như em trai tôi nói, Chan Chan và chị Hoà Trâm đang có mặt trong phòng khách. Trông cảnh tôi đứng nhìn với vẻ ngạc nhiên thì chị Hoà Trâm liền mỉm cười chào rồi bảo với cha tôi rằng:“Chúng ta vào phòng nói chuyện riêng một lát chú nhé.”Tôi không nghe tiếng trả lời vì cha ngồi quay lưng về phía tôi. Tiếp, tiếng thở dài phát ra và rất nhanh, ông đứng dậy xoay gót tiến đến chỗ cầu thang. Chị Hoà Trâm cũng đi phía sau. Nhìn theo bóng dáng hai người đó khuất dần sau cánh cửa trên lầu, tôi tự hỏi không biết cha và chị ấy sẽ nói gì với nhau. Tôi muốn nghe cuộc trò chuyện sắp diễn ra giữa họ biết dường nào. Nhưng đúng lúc từ phía sau, Chan Chan gọi tôi.“Đằng ấy theo đằng này ra ngoài nói chuyện chút đi.”Cả hai nhanh chóng bước ra sân vườn. Không thể chờ lâu nên tôi lập tức hỏi ngay :“Cậu và chị Hoà Trâm đến nhà tớ làm gì vậy?”“Thì thuyết phục cô chú cho đằng ấy về nhà đằng này sống.”“Sao? Nghĩa là tớ phải lấy cậu rồi làm dâu cho gia đình cậu hả? Mơ à?”“Nè.” – Chan Chan cắt ngang lời tôi – “Hỏi một câu: đằng ấy muốn sinh đứa bé hay phá?”“Vẫn chưa quyết định gì cả. Vấn đề này rắc rối khó khăn quá.”“Vậy đằng ấy cứ sinh con đi. Nghe lời đằng này, đừng bỏ đứa bé tội nó.”“17 tuổi mà sinh con đâu có dễ. Người ta đàm tếu chết!”“Cả tá người kết hôn sớm ngoài kia kìa. Đàm tếu là vì họ chữa hoang. Đằng ấy có chồng hẳn hoi mà lo gì. Đằng này lấy đằng ấy là xong.”“Dễ nghe nhỉ? Cậu lấy tớ vì trách nhiệm? Kết hôn thì phải có tình yêu chứ.”“Tất nhiên đằng này cần có trách nhiệm với đứa bé trong bụng đằng ấy. Lý nào lại bỏ? Dù thật sự chẳng muốn làm cha lúc này nhưng là con trai chân chính thì nên hành động như vậy. Còn tình yêu thì chúng ta sẽ cố gắng cho đối phương tình cảm.” (44)Tôi khá bất ngờ khi nghe tên Chan Chan dứt khoát nói thế. Lúc đầu tôi nghĩ cậu ta sẽ sợ đến mức không bao giờ gặp tôi nữa, thậm chí chuyển trường để phủi bỏ trách nhiệm. Lời lẽ hùng hồn vừa rồi khiến tôi bắt đầu có cái nhìn khác về tên cool boy đáng ghét này.“Mà hỏi câu thật lòng.” – Chan Chan cất tiếng – “Đằng ấy có thích đằng này không?”Tôi giật thót người khi nghe xong câu hỏi đột ngột từ Chan Chan. Trái tim lại nhảy một nhịp thật khẽ giống hệt cái lần cậu ta lau nước milo trên mặt tôi. Đến giờ tôi vẫn chưa rõ cảm giác ấy là thế nào. Kỳ lạ thật! Tự dưng Chan Chan lại hỏi thẳng thừng như vậy chứ? Tôi biết đáp sao đây trời? Ban đầu đúng là tôi chả ưa cậu ta nhưng mà… rõ ràng, tồn tại song song với sự thù ghét là một xúc cảm lạ lùng khác. Nhẹ nhàng và một chút sâu lắng. Chậm rãi, tôi khẽ quay mặt qua thì thấy Chan Chan đang nghiêng đầu nhìn mình như chờ đợi câu trả lời. Lần đầu tiên, tôi đã bối rối khi bắt gặp hai lúm đồng tiền hoen sâu ấy.“Cũng… chẳng biết nữa.”“Không lẽ đằng ấy không có một tí cảm giác nào? Riêng đằng này thì hơi có chút chút.”Tức thì, tôi cảm nhận mặt mình nóng bừng. Tên Chan Chan nói linh tinh gì vậy? Cậu ta không ngượng chút nào khi bày tỏ thẳng thừng thế ư?“Chỉ cần chúng ta cố gắng thì mọi thứ sẽ ổn. Con người mà, sống gần bên nhau rất dễ nảy sinh tình cảm, đặc biệt là con trai con gái tuổi mới lớn.”“Tình cảm dễ vậy sao?”Khi ấy Chan Chan liền nói một điều khiến tôi nhớ mãi đến tận bây giờ. Về việc, nếu không cố gắng thì tôi đã chẳng thể có được những thay đổi kể cả hạnh phúc ngày hôm nay.“Xem như vì đứa bé, chúng ta hãy thử một lần. Chưa thử thì làm sao biết được hay không?”Tôi nhìn Chan Chan không chớp mắt. Thời gian vào buổi chiều đó tưởng như ngừng trôi…Hai chúng tôi đi vào trong nhà thì thấy cha mẹ, chị Hoà Trâm, thằng Hoàng thằng Vinh đợi ở phòng khách tự bao giờ. Tất cả đều đồng loạt nhìn về phía tôi và Chan Chan.“Hai đứa nói gì mà lâu vậy?” – Mẹ hỏi.“Dạ, bọn con phải trao đổi kỹ lưỡng để đưa ra quyết định cuối cùng.”Cha tôi đột nhiên đứng dậy rồi chậm rãi tiến lại chỗ hai đứa trẻ đang đứng lặng im, lên tiếng:“Cha mẹ cũng đã có quyết định sau cùng khi nghe xong lời trình bày rõ ràng từ chị của Chan Chan. Nhưng trước khi nói ra, cha cần hỏi cả hai một câu: Hai đứa thật sự muốn đứa bé này chào đời? Hãy cho cha câu trả lời thật sự.”Tôi khẽ nhìn qua Chan Chan. Cậu ta mỉm cười gật đầu như kiểu động viên khích lệ.“Cha à… đứa trẻ là máu mủ của con nên con không thể bỏ nó.”Tôi trả lời một câu mà biết rõ cha sẽ buồn vì ông đã nhắm mắt, hít thật sâu để lấy bình tĩnh. Lát sau, ông mở mắt đồng thời gật đầu bảo: (45)“Cha biết con sẽ chọn điều này. Đây là quyết định của con, cha không ngăn cản. Quan trọng là con hãy chịu trách nhiệm với mọi lựa chọn mình đưa ra. Được rồi, nếu con đã muốn thế thì bây giờ con sẽ phải về nhà Chan Chan, bắt dầu cuộc sống làm dâu.”“Vâng.” – Tôi đáp thật nhẹ ấy vậy lòng lại thật nặng.“Cha hy vọng, hai đứa cùng cố gắng sống tốt với nhau vì đứa con của cả hai.”Cha nhìn tôi. Tôi khẽ gật đầu. Rồi ông đưa mắt sang Chan Chan. Cậu ta cũng đáp vâng.“Con lên phòng thu xếp hành lý để theo chị Hoà Trâm về nhà.”Lúc cha xoay lưng


pacman, rainbows, and roller s