
n lâu đâu.”Tôi gật đầu, cười gượng. Quan sát Chan Chan ăn sáng với dáng vẻ hậm hực thì tôi nghĩ kỳ này hẳn cậu ta sẽ giận lâu đây. Đêm qua tôi mạnh tay đến thế sao?… Nửa tiếng sau, Chan Chan dắt chiếc martin ra khỏi cổng. Tôi lầm lũi theo sau, trông chẳng khác nào con cún lẽo đẽo theo chân chủ. Bình thường, Chan Chan hay hỏi tôi thích đi đường nào nhưng hôm nay thì cậu ta không nói không rằng, cứ thế nhanh chóng ngồi lên xe. Tôi đứng tần ngần vì chẳng rõ cậu ta có muốn chở mình. Lát sau Chan Chan lên tiếng, nghe vô cảm:“Đằng ấy còn không leo lên xe? Muốn trễ học à?”Tôi xụ mặt, chậm rãi kéo cái cặp ra sau rồi ngồi lên yên xe. Rất nhanh, Chan Chan đạp xe đi. Im re buồn tẻ. Đó là không gian giữa chúng tôi trên suốt dọc đường. Mọi khi, tên cool boy này hay kiếm chuyện để nói lắm và còn kéo tôi vào cuộc. Thế nhưng giờ thì cậu ta hoàn toàn lặng thinh. Nhìn tấm lưng Chan Chan từ phía sau, lòng tôi nặng nề sao ấy. Hay nói đúng hơn là thấy có lỗi. Nghĩ ngợi hồi lâu, tôi ngập ngừng lên tiếng, khá nhỏ và trầm:“Tớ xin lỗi vì lỡ tát cậu hơi mạnh.”“Đằng này không cho lỗi đâu mà đằng ấy xin.”“Nhưng tại con muỗi đậu trên má cậu…”“Dù thế thì đằng ấy cũng đâu cần mạnh tay như vậy! Nhiều lúc, đằng ấy quá đáng lắm!”Tôi bất động khi nghe rõ câu trách móc lẫn tức giận từ Chan Chan. Vẻ như, mọi chuyện không như tôi nghĩ. Sự thật là, cậu ta đang rất giận. Giờ tôi đã thấy hậu quả của việc đôi khi nghịch dại là thế nào rồi. Ôi, chỉ vì một phút không suy nghĩ mà thành ra như vậy.… Tất nhiên, gương mặt cool boy toàn khối bị sưng thì ai nhìn cũng thấy. Lúc Chan Chan dắt xe vào cổng trường là những bạn bè cùng khối xì xầm bàn tán. Có vài nữ sinh chạy đến hỏi han đủ điều. Tôi nuốt nước bọt hy vọng Chan Chan sẽ không vì quá hận mà nói tên tôi ra. Kiểu đó thì không khéo tôi trở thành “kẻ thù lớn nhất” của đám đông hâm mộ.Khi biết chuyện, con Thuý Nga nhìn tôi với ánh mắt hệt như sẽ thù tôi suốt đời. Nó bảo:“Bồ nghĩ sao mà nỡ vả tam banh cái mặt đắt giá của Chan Chan vậy?”“Thì tớ đã nói là không cố ý còn gì. Tại con muỗi.”“Chỉ vì con muỗi mà tát người ta đến sưng mặt thì bồ quá lắm.”Tôi thở dài. Ngay cả đứa bạn thân nhất cũng kết tội tôi nặng nề đến thế thì biết làm sao. Tôi không thể mắng nó mê trai mà chì chiết bạn được bởi chính tôi cũng nhận ra bản thân có phần quá đáng với Chan Chan. Đúng lúc, tôi trông cảnh Chan Chan đang nói chuyện với mấy nữ sinh bên dãy hành lang lớp 11B1. Và khi vô tình nhìn thấy tôi thì cậu ta quay mặt sang hướng khác. Điều khiến tôi não lòng chính là, làm sao để cậu ta hết giận. (75)Chiều tan học, tôi đứng một mình ở cổng trường chờ Chan Chan. Thuý Nga giận tôi nên bỏ về trước. Vì tâm trạng đang ngổn ngang nên tôi đã cho qua cái hành động bỏ rơi bạn thân lúc gian nan của nó. Hiện tại, tôi đang cố nghĩ cách để Chan Chan nguôi giận. Hơn một tiếng trôi qua, tôi bắt đầu sốt ruột vì chưa thấy bóng dáng cậu ta. Đừng nói tên Chan Chan định cho tôi leo cây để trả đũa vụ cái tát đấy nhé. Haizzz! Tôi nhắm mắt cắn môi.“Chờ Chan Chan hả?”Tôi liền ngước mặt lên thì thấy ngay tên Chí Hùng. Cậu ta vẫn cái kiểu cười khỉnh đó.“Cậu chung lớp với Chan Chan phải không? Cậu ấy về chưa thế?”“Hình như chưa. Ban nãy mình thấy Chan Chan ngồi lại một mình trong lớp. Mà xảy ra chuyện gì hay sao, mình trông mặt cậu ấy hơi sưng.”“Cám ơn nhé.”Cúi chào và không kịp trả lời Chí Hùng là tôi đã vội vã chạy vào dãy phòng học. Đừng nói tên Chan Chan vì bị vả sưng mặt mà tự kỷ ở lại trường không chịu về nha trời. Đúng thật là, sao tôi lại tát ngay thằng cool boy chứ. Vừa chạy tôi vừa tự nhủ, nếu lần này Chan Chan bỏ qua không giận nữa thì tôi thề không trả đũa cậu ta thêm lần nào cả. Mọi “ân oán” xem như kể từ giờ kết thúc… Cửa phòng lớp 11B1 hiện ra trước mắt, tôi nhanh chóng chạy ù vô trong. Ngừng lại thở hổn hển, tôi đưa tay lau mồ hôi đồng thời đứng nhìn Chan Chan đang ngủ gục trên bàn học. Ánh nắng buổi chiều tà len qua khung cửa sổ, hắt nhẹ lên người cậu ta. Tất cả bỗng nhiên sáng bừng. Khẽ thở ra, tôi chậm rãi đi lại gần chỗ Chan Chan ngồi ngủ. Dường như cố tình hay sao mà cậu ta xoay cái bên má bị sưng lên trên. Lưỡng lự chốc lát, tôi rụt rè đưa tay rờ nhẹ vào chỗ sưng tấy đỏ ửng đó. Sưng hơi to, hẳn là đau lắm. Thảo nào, Chan Chan giận tôi đến thế. Tự dưng, lòng tôi nặng nề khó chịu vô cùng. Cái tát ấy đáng ra là không nên có. Tôi đã không kiểm soát những hành động đùa nghịch quá trớn của mình. Cúi đầu, tôi cất giọng thì thầm: “Tớ xin lỗi.” Không gian vắng vẻ của lớp học càng khiến nỗi buồn trong tôi thêm da diết. Giá như, Chan Chan nghe được lời xin lỗi này thì hay biết mấy. Nhìn hồi lâu, tôi chợt nhận ra gương mặt khi ngủ của Chan Chan cũng có duyên ghê. Để rồi tâm trạng lại thay đổi. Không ghét. Không muốn trả đũa. Mà có chút xao xuyến. Chút hồi hộp. Cả bình yên nhẹ nhàng. Và tim tôi chợt đập nhanh khi nhớ lại lời chị Hồng Anh sáng nay về việc chị ấy bảo rằng tôi với Chan Chan thích nhau, chỉ là cả hai chưa nhận ra.“Mình có thích Chan Chan không nhỉ?”Vừa tự nhủ tôi vừa chầm chậm cúi xuống, nhìn thật gần gương mặt Chan Chan. Cái nhìn của