Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Tác giả: Võ Anh Thơ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325025

Bình chọn: 7.5.00/10/502 lượt.

Ngoài việc đồng cảnh ngộ ra thì hình như tớ còn mang một cảm tình với Tường Vi. Tóm lại là rất khó nói.”“Hiểu rồi. Khó nói thì đừng nói. Vậy giờ về được chưa?”Tôi gật đầu. Chan Chan quay đầu chiếc martin. Còn tôi, vẫn ngoái lại nhìn Tường Vi đứng trong sân vườn cho đến lúc bóng dáng ấy nhỏ dần và khuất hẳn. Chuyện đi thăm cô bé “búp bê” chẳng có gì đặc biệt. Cái chính là lúc trên đường về nhà tôi vô tình “chớp” được một cảnh cực kỳ quan trọng lẫn đáng kinh ngạc. Lại đúng ngay chỗ đèn đỏ ở cua quẹo gần nhà lần trước, tôi tròn xoe mắt khi trông thấy anh Dũng Văn cùng một cô gái lạ mặt đi vào nhà nghỉ mà Chí Hùng với Tường Vi từng đến. Vì quá ngỡ ngàng nên tôi chẳng kịp nói cho Chan Chan biết ngay lúc đó. Nhưng tôi đã lấy điện thoại ra chụp ngay, để làm bằng chứng. Chuyện gì vậy nhỉ? Sao anh Dũng Văn lại vô nhà nghỉ với người khác? Theo tôi được biết thì ngoài làm chuyện đó ra thì không ai làm việc khác khi đến cái nơi nhạy cảm như thế. Nếu nói vậy thì chả lẽ anh Dũng Văn… Thế chẳng khác nào là ngoại tình! Khi cả hai vào trong sân thì tôi liền kéo Chan Chan ra một góc, ngó trước ngó sau rồi nói: (126)“Nè, ban nãy chính mắt tớ trông thấy anh Dũng Văn cùng cô nào lạ hoắc cùng vào nhà nghỉ đấy.”Mau chóng, Chan Chan quay qua nhìn tôi chằm chằm như kiểu tôi đặt điều quá đáng vậy.“Đằng ấy đùa hả? Thế không hay đâu.”“Đùa cái đầu cậu. Có chứng cứ rành rành đây. Nhìn cho rõ, anh trai cậu đó.”Chan Chan liền cầm lấy điện thoại tôi đưa cho. Cậu ta dán chặt mắt vô màn hình khoảng mấy phút rồi từ từ ngước lên nhìn về phía tôi lần nữa. Giờ thì mặt cậu ta đầy ngạc nhiên.“Đúng là anh Dũng Văn. Tuy mặt nhìn không rõ nhưng dáng thì đúng ảnh. Sao anh ba lại vào nhà nghỉ với cô gái khác?”“Cái đó có trời mới biết. Nhưng kiểu này thì chắc hơn 95% ảnh chán cơm thèm phở rồi.”“Lý nào ảnh giấu cả nhà và chị Hồng Anh đi ngoại tình?”“Nghi lắm luôn. Hổng ngờ ổng tệ bạc vậy, mèo mỡ sau lưng chị Hồng Anh.”“Đằng ấy đừng kết luận vội. Lỡ, ảnh đến tìm người hay vì chuyện khác.”Định “giáo huấn” tên Chan Chan một trận thì đột nhiên tôi bất động khi chị Hồng Anh xuất hiện lúc nào chẳng hay. Chị chậm rãi đi đến từ phía sau lưng Chan Chan. Trông gương mặt phản phất nỗi buồn từ chị thì tôi có thể đoán ra rằng chị đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện. Thấy tôi tự dưng lặng thinh nên Chan Chan liền quay ra sau. Cậu ta kêu lên bất ngờ:“Chị dâu! Chị… chị ở đây từ khi nào vậy ạ?”“Chị đang quét sân thì nghe giọng hai em bàn chuyện gì khá căng thẳng nên lại xem thử. Hai đứa nói vừa thấy anh Dũng Văn vào nhà nghỉ phải không?”Tôi và cả Chan Chan đều nhìn nhau vẻ lúng túng. Chúng tôi đã vô tình nói lớn để chị Hồng Anh biết chuyện không hay này. Tức thì, Chan Chan lắc đầu tìm cách chối ngay:“Không phải. Chỉ là một người trùng tên anh Dũng Văn thôi chị dâu.”Thật là, câu chữa lời của tên này ngớ ngẩn làm sao. Chỉ trẻ lên ba mới tin.“Em không cần giấu.” – Chị Hồng Anh bảo – “Cho chị xem điện thoại.”Chan Chan lập tức giấu điện thoại ra phía sau. Tôi nhắm mắt, chán nản. Hành động mờ ám ấy chả khác nào tự tố giác ban nãy mình nói dối. Tên này tôi nói óc heo quả chẳng sai.“Nếu không phải anh Dũng Văn thì vì sao em giấu điện thoại?”Hiểu rõ tình hình đã không còn cứu vãn được nữa, tôi nói với Chan Chan:“Đưa điện thoại cho chị Hồng Anh đi. Đến nước này thì còn giấu làm chi.”Thở dài não nề. Chan Chan trao điện thoại vào tay chị Hồng Anh chậm thật chậm. Rồi tôi và cậu ta cùng hồi hộp quan sát biểu hiện trên mặt chị ấy. Lạ lùng là, sau khi xem xong chị Hồng Anh chỉ mỉm cười đồng thời trả vật lại cho chủ. Chị ấy không hề tức giận nhưng buồn.“Đó đúng là anh Dũng Văn.”“Chị không giận dữ ư?” – Chan Chan ngạc nhiên hỏi. (127)“Việc gì phải giận chứ?”“Sao ạ? Chồng mình vào nhà nghỉ với người khác mà chị bình thản vậy ư?”Chị Hồng Anh nhìn tôi đang mở to mắt nhẹ nhàng đáp:“Đây đâu phải lần đầu.”“Dạ???” – Tôi và Chan Chan cùng đồng thanh.“Lúc trước, thỉnh thoảng anh Dũng Văn cũng thế này. Nhưng đàn ông mà, đôi khi cũng thường đi tìm cô này cô kia. Chị quen rồi. Miễn ảnh vẫn trở về nhà với chị là được.”“Trời đất, sao chị hiền vậy? Thế anh Dũng Văn có biết chuyện này không?”“Không. Chị làm lơ vì nếu để anh ấy biết chị phát hiện thì ảnh sẽ khó xử.”“Lý nào lại thế? Ảnh ngoại tình là sai mà chị còn sợ ảnh khó xử?”“Đây không hẳn là ngoại tình. Người ta cũng thường hay cảm nắng với một ai đó. Tóm lại, hai đứa đừng lo về chuyện anh Dũng Văn đến nhà nghỉ và cũng đừng để ảnh biết mình bị phát hiện. Dù gì lỗi cũng là chị.”Tôi và Chan Chan tiếp tục nhìn nhau. Giờ thì hai đứa hoàn toàn không hiểu trời trăng gì. Dám cá thiên tài giỏi nhất thế kỷ cũng chưa tìm ra được ẩn số đằng sau câu nói kỳ lạ của chị Hồng Anh. Nhưng có điều chắc chắn, giữa vợ chồng chị có uẩn khúc gì đó. Xem ra, không phải mỗi chị Hoà Trâm mà giờ còn thêm chị Hồng Anh đang mang một bí mật…Tối, làm vệ sinh xong tôi bước lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng cha mẹ tôi tình cờ nghe.“Ông này, chiều nay tôi vô tình nghe Min Min và Chan Chan kể với Hồng Anh thằng Dũng Văn đến nhà nghỉ với một cô gái nào xa lạ. Thấy mà buồn.”Câu nói của mẹ chồ


Teya Salat