XtGem Forum catalog
Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Tác giả: Võ Anh Thơ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324954

Bình chọn: 7.5.00/10/495 lượt.

nhắc chúng tôi hãy ghi chép lại tỉ mỉ cụ thể để thực hiện cho đúng. Tôi ngồi nghe khá chăm chú. Kế bên, tên Chan Chan hí hoáy ghi chép liên tục. Coi bộ, cậu ta cũng coi trọng baby dữ. Thỉnh thoảng, tôi đưa mắt nhìn ra cửa sổ giấu tiếng thở dài. Chán. Thế đó, mười bảy tuổi mà tôi phải ngồi trong một lớp để học về mang thai bầu bì trong khi những đứa bạn khác như Thuý Nga chẳng hạn thì chủ nhật lại được đi chơi, lướt web hay nằm nướng ở nhà xem tivi. Buồn như con chuồn chuồn! Nhưng mà đành chịu thôi. Chuyện đã vậy thì giờ tôi phải cùng Chan Chan chuẩn bị thật tốt những điều có thể để chào đón baby-chỉ-vì-rượu-nho. (133)Gần 11h30 trưa, lớp tiền sản mới tan. Chan Chan tiếp tục đèo tôi về nhà trên chiếc martin.“Đằng ấy thấy học sao? Có định tiếp tục học nữa không?”“Trước mắt thì không tệ. Dù muốn hay không cũng cần học để biết chứ.”“Ừm, đằng này cũng nghĩ thế. Học để còn chăm sóc baby.”Nghe vậy tự dưng lòng tôi vui vui. Phải thừa nhận, tên này có trách nhiệm gớm. Tôi cảm thấy bản thân khá may mắn, hơn hẳn nhiều cô gái bị bạn trai bỏ rơi chỉ vì không chịu “làm cha sớm”. Tôi lại vòng tay qua ôm người Chan Chan và nghe rõ nhịp thở mệt nhọc của cậu ta khi đang đạp xe. Vòng bánh xe quay đều đều dưới cái nắng hè gay gắt.Ngày 27 tháng 03. Người thay thế.Tên thật: có trời mới biết…Biệt danh: Chan ChanSinh ngày: 27/03/1996 Nhóm máu: AB “té giếng”Giới tính: trai coolChòm sao: Bạch DươngChiều cao: 1m63Học ở: trường nội trú Q lớp 11B1, lớp của những-kẻ-thích-mang-sắc-đẹp-đi-làm-tội-ác.Sở thích: làm anh hùngGhét nhất: phải ghenSở trường: dùng má lúm đồng tiền hớp hồn phái nữ.Sở đoản: đoán tâm tư con gáiQuan niệm tình yêu: thà chịu khổ chứ không chịu lỗ.Mong muốn: cao thêm 15cm (rõ hâm)Bí mật: tên Chan Chan chỉ kể có vài điều, hơi ức chế1. Phát hiện thuốc trị trĩ của thầy chủ nhiệm2. Lớp bốn, vô tình thấy anh Dũng Văn mặc quần nhỏ màu hồng3. Bỏ gián vô gấu quần cha4. Chứng kiến hai ông xe ôm đầu ngõ “hun” nhau –> miễn bình luậnTheo tôi thì thêm một điều nữa là: năm nay cậu ta sắp làm cha.^_____________________________________________________^Tự dưng tốn mất một trang để viết tự bạch cho tên Chan Chan. Chỉ vì hôm nay là ngày khá đặc biệt của cậu ta. 27/03, ngày “đại thọ” lần thứ thứ mười bảy của Chan Chan. Tất nhiên phải tổ chức ăn mừng. Mấy nữ sinh cả khối mười một đua nhau mua quà tặng cho cool boy. Tôi trông cảnh đó mà ganh tỵ dễ sợ. Chỉ vì cái mã đẹp trai mà tên ấy được ưu ái thấy ớn. Gần như cả ngày hôm nay, khối mười một huyên náo cả lên. Chủ yếu là các cô cứ thích làm quá. Không khéo kiểu này tên Chan Chan đi học về phải cẩn thận vì coi chừng bị mấy tên nam sinh khác trong khối chặn đường đánh hội đồng do cái tội phô-bày-mặt-cool-boy giữa bàn dân thiên hạ.Chiều tan trường ở bãi giữ xe tôi, Chan Chan, Thuý Nga và cả Chí Hùng cùng bàn sẽ đi đâu ăn mừng sinh nhật Chan Chan. Sau một hồi bàn qua bàn lại, cả bọn quyết định đi ăn chè rồi đến Galaxy xem phim. Đáng lý mọi chuyện đã có thể diễn ra tốt đẹp nếu không thình lình xuất hiện cái-người-đáng-ra-không-nên-đến: cô chị thích mặc váy Trân Châu. Chẳng rõ cố tình hay không mà đúng hôm nay sinh nhật Chan Chan chị ta mặc chiếc váy rực rỡ đến loá cả mắt. À ừ thì hiển nhiên Chan Chan vui vẻ đồng ý để chị Trân Châu ấy đi ăn chè cùng. Riêng tôi thì miễn bàn, muốn hất cẳng chị ta đi chỗ khác lắm luôn… Vào quán chè, chưa kịp đặt đít ngồi xuống là cô chị Trân Châu đã bảo với Chan Chan: (134)“Em rót cho chị ly nước đá. Nó ở xa quá nên chị đưa tay không tới.”Chướng mắt dễ sợ! Từ đây đến đó mà không tới là sao? Nếu thế thì đứng dậy mà lết lại tự rót nước uống đi. Có chân để làm gì, chưng cảnh thôi à? Tôi bức bối nhìn Chan Chan đưa ly nước đá cho chị ta. Không chịu thua, tôi liền mau chóng lên tiếng nói với tên cool boy: “Tớ cũng khát nước.”Chan Chan không rót nước đá mà quay qua lấy trong cặp ra chai nước lọc.“Vậy là sao? Tớ muốn uống nước đá mà.”“Không được. Cậu đang mang thai, hạn chế uống lạnh. Nước lọc cũng đã khát lắm đấy.”Nghe Chan Chan nói tôi mới chợt nhớ. Hôm bữa trong bài giảng của cô Bích có dòng: phụ nữ mang thai không nên uống nước lạnh. Chà, hổng ngờ cậu ta còn nhớ trong khi tôi thì suýt quên. Đón lấy ly nước lọc từ tay Chan Chan, tôi cười tủm tỉm còn mắt thì lén nhìn cô chị Trân Châu. Sao? Thấy Chan Chan quan tâm ai hơn nào cô nàng mặc váy?“Chan Chan, trán em đổ mồ hôi kìa, để chị lau cho.”Tôi bóp méo chiếc ly nhựa vì cái chị Trân Châu kia mặt dày đến mức cứ “hồn nhiên” lấy khăn giấy chùi mồ hôi cho Chan Chan. Chịu hết xiết mà.“Cậu rót nước cho mọi người nãy giờ rồi thì cũng nên uống một chút đi.”“Thanh kiu đằng ấy.”Nhìn Chan Chan uống ừng ực ly nước đá, tôi thấy tự hào quá. Bà chị Trân Châu kia trông cho rõ vào, không phải mỗi chị quan tâm Chan Chan đâu, tôi cũng có cách riêng của mình.“Chan Chan còn nhớ chị thích ăn chè gì không?”“Tất nhiên có, là chè khoai môn.”Hừ, khoai môn khoai mỡ gì! Chan Chan cũng biết tôi thích ăn chè nào nhất đó. Tôi vờ hỏi: “Thế còn tớ, cậu biết tớ thích chè gì chứ?”“Đâu dám quên, đằng ấy thích chè chuối. Ban nãy đằng này bảo lấy chè chuối nhiều