pacman, rainbows, and roller s
Nhẹ Nhàng Như Cách Anh Yêu Em

Nhẹ Nhàng Như Cách Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321211

Bình chọn: 10.00/10/121 lượt.

o rút lui dần dần, nếu không, với cái sự vô tâm của mày thì mày đã mất Thảo từ lâu rồi mày biết chưa? Tao nghĩ sau đợt này mày sẽ suy nghĩ, sẽ tôn trọng cô ấy hơn. Sẽ yêu cô ấy hết mức có thể , vậy mà không những vậy, mày còn ngang nhiên dắt cả bồ về nước….. mày….thằng k.h.ố.n nạn. – Quang dơ tay định “ tặng “ tôi một nắm đấm nhưng lại rút tay về.

Tôi lặng người. Khó thở. Đau! Những điều thằng Quang nói quá đúng. Tôi là một thằng đểu. Chưa bao giờ tôi mang cho Thảo hạnh phúc thật sự. Tôi quá vô tâm. Tôi cứ ngỡ , cô ấy sẽ ở bên tôi mãi , nhưng bây giờ…cô ấy bỏ tôi sao? Tôi yêu Thảo, tôi yêu cô ấy biết dường nào. Tôi đã sai lầm rồi, mộ lỗi sai quá lớn. Tôi cứ ngỡ tôi yêu Ngọc nhưng không phải. Ngọc là của ngày xưa. Tôi cứ mãi nhìn vào quá khứ để dần đánh mất hiện tại. Vậy mà tôi không sớm nhận ra để làm tổn thường Thảo . Tôi như người mất hồn. Thằng Quang đã bỏ về.

Tôi lê từng bước mệt nhọc.

.

Từng mảng kí ức hiện về trong đầu tôi. Từ khi quen và đến khi tôi yêu Thảo, có quá nhiều kỉ niệm. Vậy mà sao tôi lỡ quên và đánh mất chứ. Đằng trước tôi có một con bé …buộc tóc đuôi gà…

– Thảo.

– …….- ngạc nhiên.

– Xin lỗi. anh nhầm

Bây giờ. Đâu đâu cũng là bóng dáng Thảo. Đâu đâu cũng là hình ảnh của Thảo . Những tiếng cười dòn tan vang lên trong đầu tôi…… là những cuộc đi chơi đầy vui vẻ. Là cái cách mà Thảo luôn yêu tôi hết mức…..Tôi sai rồi…Tôi lê từng bước mệt mỏi về nhà. ….

.

Trên chiếc tủ đầu giường có 1 lá thư và một hộp quà. Đúng là thư của cô ấy,. Lúc chiều về đến nhà một cái là tôi vội vàng đi đón Ngọc mà không để ý. Trời ơi!

“ Anh yêu !

Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi. Vì em hiểu anh, anh không phải là con người như vậy. Anh luôn tôn trọng và giữ gìn cho em . Nhưng nhiều khi bản thân không nghe theo lí trí. Suốt mấy năm mình yêu nhau anh chưa một lần quá giới hạn với em, nhưng có lẽ, em hiểu, tối hôm đó là anh mất kiểm soát. <ấy ngày hôm sau , em định đến tìm gặp anh nhưng em nhận được thong báo đi tập tại miền núi. Em đã có rất nhiều thú vị ở đây anh biết không? Em đã điều trị thành công cho một em nhỏ bị sốt. Ở đay mọi người còn nhiều lắm, họ không có tiền, họ ttawngj em bằng những thứ rất mộc mạc nhưng với em nó thật ấm áp. Em muốn chia sẻ điều này với anh, nhưng gọi anh thì không được, vì ở đấy, song điện thoại di động yếu quá.

Em tặng anh ngôi nhà gỗ này. Anh biết điều đầu tiên khi em nhìn thấy ngôi nàh gỗ ấy không? Đó là suy nghĩ đầu tiên về anh, em mơ ước có ngôi nhà và những đứa trẻ ^^

Anh này, những chuyện gì không đáng để nhớ thì hãy quên nó đi nhé. Chúc anh công tác thành công. Hy vọng anh sẽ sơm về bên em.

Yêu và hôn anh !

Thảo.

Bức thư đã nhòe đi từ bao giờ. Tôi khóc. Nghẹn ức ở trong tim. Thảo ơi!

.

Tôi chạy như điên đến trước cổng nhà Thảo.

.

Bấm chuông.

.

Mẹ cô ấy ra mở cửa.

– Cháu về đi. Nó ngủ rồi, không muốn tiếp ai bây giờ đâu.

– Không! Cháu không về. Cô ơi, cô làm ơn cho cháu gặp Thảo đi cô. Cháu muốn giải thích cho cô ấy.

– Ơ hay cái cậu này. Đã nói là đi về. Đừng để hàng xóm người ta phàn nàn tôi.

– Cháu sẽ đứng đây đợi bao giờ cô ấy tha lỗi cho cháu thì thôi.

– Hajz…. Tùy cậu – rồi mẹ cô ấy trở vào nhà.

.

Đêm khuya.

.

Mưa.

.

Càng lúc càng mạnh .

.

Từng giọt tạt vào mặt tôi như trách móc.

.

Lạnh.

.

Cái đầu đau nhức.

.

Tôi không biết gì nữa.

.

Sáng .

.

Tôi mệt mỏi mở mắt , tôi đang ở phòng tôi?! Tôi nhớ là tôi đang ở cổng nhà Thảo mà….

Đau đầu quá. Trên trán vẫn còn cái khăn mặt ướt. Nhìn sang bên cạnh, trên chiếc ghế sofa , Thảo đang nằm ngủ một cách mệt mỏi. Lẽ nào cả đêm qua Thảo thức chăm sóc tôi…Cảm giác them được quay lại như ngày xưa, tôi thèm hơi ấm từ cô ấy. Cố gắng ngồi dậy, nhưng không được. Nằm phịch xuống. Thảo thức giấc. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy tránh né ánh mắt nhìn ấy của tôi.

.

Xót xa.

.

Tôi đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều rồi.

.

Tôi không dám mong cô ấy sự tha thứ….

.

Cô ấy đang ngồi đây, đút từng thìa cháo cho tôi. Giữa chúng tôi vẫn là sự im lặng , Giờ tôi mới để ý , cô ấy gầy đi rất nhiều. Từ bao giờ mà tôi tự đánh mất nụ cười của cô ấy.

.

Nước mắt cô ấy khẽ rơi, nóng hổi trên gò má. .

Tôi đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt ấy đi. Đã bao lần tôi hứa và tuyên bố rằng yêu tôi, tôi sẽ không để cô ấy buồn. Cô ấy khóc , tôi sẽ lau nước mắt cho cô ấy. Nhưng đã bao nhiêu lần tôi lại chính là nguyên nhân để cô ấy khóc. Tệ thật !

.

Tôi nhớ cô ấy , tôi không thể chịu được nữa. Tôi kéo tay ôm cô ấy thật chặt . Cô ấy khóc to hơn. Tôi cũng khóc. Ân hận!

– Tại sao chứ? Anh không còn yêu em nữa đúng không? – Cô ấy tức tưởi.

– Không! Không Thảo ơi. Anh yêu em, yêu rất nhiều. Lúc gặp lại cô ấy anh cũng cứ ngỡ rằng anh còn yêu cô ấy nhưng càng bên cô ấy anh càng nhớ em hơn. Anh và cô ấy không hề quay lại, là cô ấy tự nói thế. Nghe anh được không? Tin anh một lần nữa được không? Anh không muốn mất em , anh yêu em. – tôi ôm chặt cô ấy hơn. Cố nói thật nhanh như sợ cô ấy không hiểu được lòng mình mà buông tôi ra mất.

Đấy là tất cả những điều thật lòng nhất từ trái tim tôi. Tôi yêu cô ấy và