Nhị Thủ Vương Phi

Nhị Thủ Vương Phi

Tác giả: Hạ Y

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322474

Bình chọn: 7.5.00/10/247 lượt.

gập nghiêm nghị.

“Gia……”

“Tới làm cái gì? Không muốn gặp ngươi!” Ta cũng không quay đầu lại.

Nàng cắn cắn môi, đi lên kéo kéo tay áo Ứng Trị, ôn tồn nói:

“Đừng nóng giận , là của Thiếp sai, không nên kêu Ngài đi tìm người khác, Thiếp về sau cũng không nói ra, tha thứ Thiếp lần này được không?”

“Gia không hề tin tưởng ngươi !”

Ta lại nhắc tới người đáng ghét trong lòng ta:

“Đi tìm Lưu Thuận Nghiêu đi!” Nói xong ta lại có chút hối hận.

Nàng lắc đầu cười khổ, đi đến trước người Ứng Trị, nhìn lên khuôn mặt cứng lạnh của Ứng Trị, ôn nhu nói: “Thiếp không cần hắn, Thiếp chỉ cần Gia, có thể được chứ?”

Ta trong nháy mắt không khống chế được nhịp đập của tim mình, cảm giác cánh tay mềm mại của nàng đang ôm lấy thắt lưng của ta thì mọi tức giận bỗng nhiên không cánh mà bay .

“Thiếp xin Gia hãy chỉ yêu một mình Thiếp, đừng yêu thích thêm một người nào khác nữa có thể chứ?” Nàng cố gắng ôm Ứng Trị, như bất đắc dĩ bụng quá lớn, không thể kề sát thân thể vào Ứng Trị.

“Hừ!” Ta nhìn bầu trời, không xem nàng.

Nàng cúi đầu, phát hiện hai người thân ảnh dưới ánh tịch dương chiếu hình thành một bức tranh buồn cười, nàng đưa một tay vuốt ve trên bụng đó cũng là sự trở ngại khoảng cách nàng giữa và Ứng Trị, ở trong lòng vụng trộm đối với đứa nhỏ nói ── Nhìn xem phụ thân ngươi hiện tại bộ dáng thật không đáng yêu, phải nhớ kỹ, về sau trăm ngàn đừng học phụ thân!

“Gia, Thiếp cũng sẽ chỉ yêu một mình Ngài.” Nàng ngẩng đầu.

Nàng tiếp tục cười nói: “Cho dù có một ngày, Ngài đem tâm giao cho người khác, Thiếp cũng sẽ không oán hận, sẽ không rời đi Ngài, không phải Ngài không bằng Lưu Thuận Nghiêu, mà là Thiếp…… Thiếp rất thích cùng Ngài ở cùng một chỗ.”

Ta nghe xong lòng chấn động. Muốn cùng nàng nói vài câu như chỉ có thể nói…

“Ngươi thực phiền, nhân phẩm phá hư Gia, lại yêu thích nghĩ xằng bậy.”

“Ngài nói cái gì ──”

“Đừng lo!”

Nàng kiễng mũi chân, hôn nhẹ lên môi Ứng Trị, dùng phương pháp thân thiết chân thành thổ lộ đánh gãy sự phiền tối của Ứng Trị.

“Nếu Ngài như vậy, Thiếp cũng sẽ thích Ngài, Ngài biết vì sao không?”

Ta nhất thời im lặng không nói nên lời.

“Ngài làm cho Thiếp có thể đem tất cả những ý nghĩ trong lòng nói ra, không sợ hại, không áp lực, chỉ có đối với Ngài, Thiếp mới có thể có được cảm giác tự tại như vậy.” Ánh mắt Nàng sáng ngời.

Ta say mê nhìn vào đôi mắt trong sáng thuần thiết của nàng.

“Ngài nói xem. Tại sao Thiếp có thể không thích Ngài?” Nàng cười kiều mị.

“Đương nhiên không được!” Ta còn muốn nghe nàng nói càng nhiều câu lấy lòng ta, nhưng dục vọng của Ta không cho phép.

Ta xúc động ôm lấy nàng, tiếp tục hành động nàng vừa rồi khiêu khích, ta càng sâu sắc kịch liệt triền miên, ấm áp hơi thở vây quanh trụ lẫn nhau thân thể trở nên nóng bỗng, mãnh liệt thiêu đốt dục vọng làm cho hai người đều mất đi bình tĩnh.

“Gia…… Thiếp…… Chịu không nổi .”

Nàng giống như người bị ngộp nước, khó khăn thở dốc, nhìn xem quanh hậu viện, tuy rằng hậu viện thường ngày ít người lui tới như địa phương này cũng không phải là nơi thích hợp cho phu thê họ ân ái.

Nàng thẹn thùng nhìn Ứng Trị, khẩn cầu Ứng Trị kiềm lại được xúc động.

Ta không nói gì, cúi đầu để sát vào trên bụng nàng, cảm thấy buồn bực, cho dù trở lại trong phòng, Ta nghĩ muốn thân thiết cũng không thích hợp, Ta đã muốn nhiều ngày như không thể đối nàng muốn làm gì thì làm.

Nàng nhìn đến thần sắc sầu não của Ứng Trị, đề nghị nói:

“Hay là đến hỏi đại phu, xem chúng ta có thể thân thiết được không? Thiếp nghĩ đại phu sẽ có biện pháp?”

“ Đúng rồi, chúng ta đi thôi!”

“Ngài đi là tốt rồi, Thiếp không cần……” Chuyện mất mặt như vậy, đừng kêu nàng đi à!

“Ngươi thực phiền toái.”

Nàng vốn định phản bác lại như nhìn thấy Ứng Trị khóe miệng tươi cười, nhất thời nàng cũng cười, nói lãng: “Ngài mới là người làm cho Thiếp phiền toái cả đời nha!”

“Vô nghĩa, bằng không cưới ngươi làm cái gì?” Nói ra lời này Ta liền hoàn toàn quên mục đích trước kia Ta cười nàng, mà Ta cưới nàng vì muốn lập kế hoạch gieo hạt cho chình mình.

Mùa thu đi qua, mùa đông lặng lẽ đến.

Vương phủ người thừa kế, ở một ngày cuối mùa thu đã ra đời, như Ứng Trị mong muốn, là một nan hài tử sáng láng đáng yêu.

Ứng Trị cao hứng nếu không có việc gì quan trọng thì cả ngày trêu đùa tiểu hài tử đến không biết mệt, còn luôn chọc nàng phải ra tay ngăn không cho chọc phá hài tử.

Đứa nhỏ gọi là Hoằng Cảnh, sau khi tin tức nàng hạ sinh hài tử được báo đến Kinh Thành, Đổng gia và các trưởng bối trong cung liên tiếp gởi đến quà tặng.

Phương nam, khí hậu ấm áp chưa bao giờ từng hạ tuyết, cho dù ở buổi tối rất lạnh, cũng sẽ không bằng cái lạnh đóng băng ở phương bắc.

Phu thê cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ, cuộc sống chậm rãi đi qua đối với khí hậu thích cũng từ từ thích ứng.

Ứng Trị một bên quản lý đất phong, một bên cùng nàng và hài tử cùng nhau trải qua cuộc sống lạc thú, cả ngày phu thê, hài tử quấn lấy nhau cho nên Ứng Trị cũng không có thời gian rảnh đi gây chuyện thị phi.

Đông đi xuân đến, dưới sự chỉ vì của Ứng Trị, lãnh thổ càng phồn vinh.

Vì thế dân chúng sinh sống trong lãnh thổ


Old school Easter eggs.