
ng tay đấm vào lưng Minh Trí để anh buông cô ra– Hãy để cho tôi ôm em một chút, chỉ một chút thôi. – Minh Trí cứ thế mà ôm cô vào lòng.– Vì sao anh cứ xuất hiện bên cạnh tôi, tôi sợ nhất là yêu anh. Minh Trí, làm ơn hãy tránh xa tôi ra. – Rin vừa nói nước mắt rơi dài.– Xin lỗi vì đã là em đau.– Minh Trí, buông tôi ra. Tôi và anh là hai đường thẳng song song không một điểm cắt, hai đoạn thẳng chỉ có thể nhìn thấy nhau mà thôi.– Rin, tôi yêu em. – Minh Trí buông cô ra, nắm lấy hai tay Rin nhìn thẳng vào đôi mắt cô mà nói.– Tôi hận anh. – Rin đẩy tay Minh Trí ra khỏi tay cô rồi nói tiếp. – Tình yêu của tôi đã chết, tôi không cần tình yêu của anh.Rin nói rồi quay mặt đi, nước mắt từ khoé mắt đã rơi lăn dài xuống gương mặt.– Em chắc chứ. – Minh Trí tức giận giằng lấy bàn tay Rin.– Anh… anh làm tôi đau… anh muốn làm gì…. buông tôi ra…. – Rin bị Minh Trí nhấc bỗng lên mà mang đi.Minh Trí mở cửa chiếc xe ra rồi quăng cô vào trong, sau đó lên xe rồi cho xe chạy đi về phía biệt thự Trần gia.Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Chương 53 Chương 53: Anh là đồ khốnChiếc xe màu đen từ xa chạy vào biệt thự hoa hồng nhanh như bay khiến cho người làm trong nhà một phen hoảng sợ. Trên xe, Minh Trí bước xuống với dáng vẻ tức giận, đi một vòng qua chiếc xe bóng loáng ra phía cửa bên mở mạnh cánh cửa, anh cúi người xuống không nói gì ôm cô gái trong xe đi thẳng vào biệt thự trong tiếng hét của cô gái kia.– Anh muốn làm gì, mau thả tôi xuống. – Rin hét lên mặc ọi người làm đều nhìn hai người.– Các người mau đi làm việc của mình, có lẽ quá rãnh rỗi. – Minh Trí nói lớn khiến mọi người đều lảng đi.– Anh là gì sao lại bắt tôi, tôi sẽ kiện anh bắt người trái phép. – Rin tức giận mà nói.– Cô muốn kiện tôi sao, để xem cô có thể bước ra khỏi nơi này. – Minh Trí cười nhạo.– Anh… anh bắt cóc tôi…? – Rin mở to đôi mắt kinh hoàng.– Vì cô mà hôn phu của tôi đã đi rồi, không phải cô nên đền bù vào chỗ trống sao. – Minh Trí bá đạo nói trong khi đã bế cô trên tay đi vào phòng.– Tên khốn kiếp nhà anh, mau bỏ tôi ra. Chuyện của các người không liên quan đến tôi, anh là đồ khốn Trần Minh Trí. – Rin vừa nói thì đã bị Minh Trí quăng mạnh xuống giường nhưng cô nhanh chóng ngồi dậy mà bỏ chạy về phía cửa– Cô nói lại, ai là đồ khốn? ai khốn kiếp? – Minh Trí nắm lấy tay Rin kéo mạnh vế phía tường, dùng tay chặn hai tay cô trên tường.– Anh.. anh không được làm như vậy? – Rin rút tay về nhưng sức mạnh của Minh Trí khiến cô không thể kéo ra.– Cô phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, không được phép ở cùng một chổ với bất cứ tên đàn ông nào khác. – Minh Trí đưa miệng vào tai của Rin nhẹ nhàng nói rồi cắn nhẹ.Toàn thân Rin ớn lạnh với cử chỉ của Minh Trí, cô không cử động được nữa. Rin cúi đầu đáp: Anh không có quyền ép tôi, đây không phải nhà của tôi. Tôi… tôi muốn về cùng Pi, tôi còn phải nuôi dưỡng bé con.Minh Trí đưa miệng mình hôn lên giọt nước mắt rơi ra từ mắt Rin, mơn trớn trên bờ má của cô nhẹ nhàng dùng đôi môi chiếm lấy đôi môi của Rin. Một nụ hôn nhẹ nhàng của anh miên man trên bờ môi không nhúc nhích của cô.Đôi bàn tay Minh Trí không còn giữ lấy hai tay cô nữa mà ôm lấy eo kiến con của Rin. Đôi bàn tay được thả lỏng, Rin dùng sức đẩy Minh Trí ra khỏi, một cái tát của cô thật mạnh vào mặt của anh.– Tên khốn, anh nghĩ tôi dễ dãi đến mức sau bao nhiêu chuyện lại muốn cùng anh hôn sao. – Rin giận dữ mà hét.Minh Trí sau khi nhận được cú tát vào mặt lúc đầu thì kinh ngạc nhưng rồi lại cười nhạt: – Cô gái, muốn được tôi hôn không phải chuyện dễ dàng.– Buồn nôn, tôi cả đời không muốn anh hôn tôi. – Rin lạnh lùng tuyên bố. ( t/g: mạnh dữ :) ) )– Cô nói thật? – Minh Trí tiến về phía cô, đưa ngón tay sờ lên đôi môi mỏng đỏ của Rin.– Cút đi. – Rin hất tay Minh Trí ra khỏi gương mặt.– Rin, cô có hai lựa chọn. – Minh Trí cười lạnh, quay mặt ngược về phía Rin ngồi xuống chiếc ghế rót một ly rượu đỏ đưa lên môi khẽ nhấp. – Một là cô tự nguyện về đây sống cùng tôi, tôi sẽ cho cô một phòng để nhang khói cho Pi và chăm sóc con của cô ấy. Hai là từ hôm nay cô sẽ không thể ra khỏi đây.– Tôi không chọn gì cả, tôi sẽ về biệt thự hoa hồng trắng. Cuộc sống của tôi không liên quan đến anh nữa. – Rin lạnh lùng đáp.– Cô nghĩ mình còn quyết định khác sao? – Minh Trí khẽ cười nhạt.– Quyết định là ở tôi. – Rin cương quyết.Minh Trí đứng dậy đi tới hướng về phía Rin đang đứng mà nói: nhị tiểu thư à, cô là của tôi và cô chỉ có quyền chọn một trong hai.:– Tôi là của anh, nực cười Trần Minh Trí anh nghĩ anh là ai mà có quyền quản tôi.– Tôi là người đàn ông của em. – Minh Trí vừa nói, bàn tay ôm lấy nâng Rin lên rồi đi về phía giường phía trước.– Minh Trí, anh thả tôi ra, tôi không muốn, anh mau cút đi. – Rin dùng tay đáp lung tung trên người Minh Trí nhưng chỉ làm tăng thêm va chạm vào người Minh Trí.Minh Trí đặt mạnh Rin xuống giường, bàn tay không khống chế mà một tay xé rách chiếc váy trên người Rin, tấm thân trắng nõn của Rin hiện lên trước mắt Minh Trí. Rin lấy hai tay che tấm thân trần trên người lại mà khóc thét.– Anh muốn làm gì? Không được, tôi không muốn. – Rin khóc thé