Insane
Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325351

Bình chọn: 9.5.00/10/535 lượt.

o hết cô luôn sao. Cô lo sợ nhìn hắn nói:– Tại sao lại đưa tôi tới đây?– Vậy cô muốn đi đâu, nhà bạn cô cũng không thể tới được nữa!– Nhưng… tôi… tôi không thể cùng anh vào nhà anh được.– Tại sao lại không thể?– Tôi… tôi với anh không có quan hệ gì, không thể vào được.– Không quan hệ gì mà cô lại ngồi trên lưng tôi suốt chín tầng lầu. – Hắn tức giận nói với cô.– Là anh tự nguyện mà, tôi dù sao cũng nhất định không thể vào.– Cô sợ tôi sẽ ăn cô sao? Hắn ta nhìn cô cười nhếch mép.– Tôi… tôi…– Đừng lo, như tôi đã nói, cô không phải kích cỡ tôi thích.Nói rồi hắn ta mở cồng, cho xe chạy vào trong. Căn biệt thự của hắn to không kém gì của gia đình cô, đi tới cửa chính, hắn cứ như thế mà bế cô đi thẳng vào nhà, vừa bước vào cửa một người phự nữ lớn tuổi vội vàng cúi chào hắn:– Thưa thiếu gia, người có cần tôi giúp gì không?– Bác Hà, mau giúp cháu pha nước nóng, lấy một bao đá để chườm chân, sau đó mang lên phòng của cháu.Nói rồi hắn ta bế thẳng cô lên lầu và vào phòng của hắn, đặt cô lên giường. Căn phòng của hắn mang tông màu xám nhạt, nhìn căn phòng u buồn và lạnh lẽo thật, bên ngoài người phụ nữ kia mang những thứ hắn cần tới.– Thiếu gia, những thứ cậu cần tôi đều mang tới.– Cảm ơn bác, bác để đó rồi ra ngoài nghỉ ngơi đi.- Hắn nói rồi mang chân cô đặt vào nước ấm mà ngâm– Vâng thưa thiếu gia.Bác Hà nhìn cô rồi quay cầu ra ngoài, thiếu gia luôn lạnh lùng với phụ nữ, hôm nay lại có thể chắm sóc cô gái đó. Thật sự lạ lùng, có lẽ thiếu gia đã để ý tới cô gái này.– Ai, tôi có thể tự làm được mà, thật xấu hổ.– Cô cứ để yên đó, giày đâu không mang vào, lễ hội hoá trang buộc phải đi chân trần sao?– Giày tôi làm rơi rồi.Ken nhìn cô hơi ngạc nhiên, cô gái này đôi giày mà cũng có thể làm rơi, thật là khó hiểu. Ken cứ thế mà matxa cho chân cô, rồi lấy đá chườm lên chân bị trật của cô.Nguyên một ngày mệt mỏi, cô thoải mái nằm trên giường của hắn, quên đi cả việc lo sợ hắn ăn cả mình. Cô mệt mỏi nhắm mắt rồi ngủ khi nào không hay. Ken cứ thế chườm đá giúp cô, nhìn qua thì thấy cô đã ngủ khi nào, liền mìm cười nói: lúc nãy thì lo sợ tôi ăn cô, bây giờ nằm đây ngủ không sợ tôi ăn cô sao. Nói rồi anh lấy chăn đắp lên người cô, chạm phải gương mặt đáng yêu của cô anh ngắm nhìn rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, sau đó ra ngoài tắt đèn sau đó lặng lẽ sang phòng kế bên.Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Chương 11 Chương 11: Tôi không phải anh rễ của côSáng hôm sau, cô tỉnh giấc thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, chợt nhớ tới những chuyện đã xảy ra đêm qua. Cô giật mình kiểm tra quần áo, thấy quần áo còn nguyên vẹn.– Hừ, thật nguy hiểm, vậy mà lại ngủ quên mất.– Yên tâm, kích cỡ của cô không phải loại tôi thích.- Hắn ta nhìn hành động của cô khinh bỉ nói.Cô ngạc nhiên nhìn thấy hắn đang đứng dựa vào tường, không biết hắn xuất hiện từ lúc nào, giống như một hồn ma vậy.– Sau những gì đêm qua tôi thấy, tôi lo lắng cũng không có gì là lạ.– Cô đã thấy những gì? – Hắn tiến gương mặt lại gần cô hơn khẽ nói– Tôi.. tôi thấy gì mặc kệ tôi.- Cô đỏ mặt khi nhớ tới cảnh tượng đó– Haha, xem cô chưa từng hôn ai nhỉ?– Chuyện đó liên quan gì đến anh? Cô đỏ mặt trả lời, lại nhớ tới người đàn ông cưỡng hôn cô.– Có muốn tôi cho cô chút kinh nghiệm không? Nói rồi hắn ta tiến sát gương mặt về phía cô.Cô dùng tay đẩy gương mặt hắn giận dữ nói: Tên biến thái này, mau tránh ra cho tôi.Hắn ta nhìn cô cười nhếch mép nói: Được rồi, quần áo cô người làm đã chuẩn bị. Cô xem chân đã bình thường chưa.Cô hơi cử động đôi chân. Còn hơi đau nhức nhưng cô vẫn có thể đi làm được, cố gắng tỏ ra không còn đau nữa– Tôi đã hết đau rồi, anh thật lợi hại nha.– Đau thì cứ nói đau, tôi cũng không giam cô ở đây, không cần phải giả vờ. Nếu đã hết thì mau thay quần áo xuống dùng bữa sáng, sau đó tiện đường tôi sẽ đưa cô về Trịnh gia.Đợi hắn ra khỏi cửa, cô mới rón rén xuống giường, chân cô thực sự còn rất đau nhưng cô không muốn mắc nợ hắn nữa. Cô thay quần áo xong, ra khỏi cửa đi về phía cầu thang thì thấy hắn đứng đợi sẵn. Không nói gì liền tới bế cô mà đi thẳng vào phòng ăn, cô lên tiếng:– Á, tôi đã nói không sao mà, tôi tự đi được. Anh làm tôi thật mất mặt với mọi người.Cô nhìn xung quanh, mọi người đang nhìn hai người rồi sau đó che miệng cười. Hắn không để ý lời cô nói, cứ thế bế cô tới ghế đặt cô xuống.– Mau ăn sáng đi, tôi còn có việc phải đi.– Anh có việc thì cứ đi trước, tôi có thể tự về. Chỉ cần anh cho tôi mượn dùng điện thoại.- Cô chỉ cần gọ điện về cho bác tài, tin rằng bác ấy sẽ biết mà tới đón cô– Cô làm sao chỉ giỏi làm phiền người khác. Mau ăn đi.Bác Hà đi tới, mang báo buổi sáng cho hắn– Thiếu gia, báo ngày hôm nay.– Được, cảm ơn bác.tờ báo được đặt ngay trước mặt cô, hắn không nhìn tiếp tục ăn sáng. Cô nhìn thấy hình mình tối qua được đăng lên trang nhất, cô vội vàng giật lấy tờ báo haha nói:– À, tôi rất thích đọc báo buổi sáng.– Được, vậy cô cầm lấy mà đọc.- Hắn ta không nhìn mà lạnh lùng trả lời.Cô vội vàng ôm tờ báo trong tay, hắn thấy lạ nhìn cô nói:– Không phải rất thích đọc báo buổi sáng sao, sao cầm rồi mà không đọc.– Không phải