
đi nghĩ lại, Tố Uyên không thể được, nó không phải người có thể làm dâu Trần gia ta.– Vậy người như thế nào mới có thể làm dâu Trần gia. Phải có gia thế giống như Trần gia này? – Minh Trí lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Phó Quang.– Con nghĩ xem, nếu ta quan trọng việc gia thế như vậy đã không muốn con lấy con gái nhà họ Trịnh. Nhưng con nghĩ xem, Tố Uyên nó xuất thân từ một gia đình rất có vấn đề, cha thì rượu chè mẹ thì cờ bạc. Ngày trước vì không muốn bọn họ làm phiền con ta đã đưa họ một số tiền, nhìn thấy tiền bọn chúng liền sáng mắt đã thề thốt sẽ không tìm đến nữa. Nhưng con xem bây giờ con bé đó không biết xấu hổ mà vác mặt đến nơi này. – Trần Phó Quang vừa nói vừa nghĩ tới chuyện xưa liền không muốn Tố Uyên làm dâu con.– Nếu ông không giấu cô ấy đi, có lẽ bây giờ chúng tôi đã sinh cháu cho ông. Chuyện gia đình Tố Uyên, nếu họ có công việc đàng hoàng thì sẽ không còn như vậy. – Minh Trí còn tức giận việc làm của Trần lão.– Con phải hiểu ta làm vậy là vì con. Con bé đó không phải người tốt, ta nhất quyết không chấp nhận. – Trần Phó Quang tức giận nói.Trên lầu Tố Uyên nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của hai cha con người họ thì lòng nóng như lửa đốt. Khi nghe Trần Phó Quang nói ra như vậy liền sợ Minh Trí xui lòng theo cha nên đã bạo gan đi ra ngoài phòng khách nơi hai người đang nói chuyện mà khóc lóc.– Trí, nếu cha anh nhất quyết không đồng ý thì anh cứ để em đi, huhu. – Tố Uyên mặt đầm đìa nước mắt mà đi tới.– Mau câm mồm, loại người như cô có quyền lên tiếng ở nơi này. – TRần Phó Quang quát.Tố Uyên giật bắn người khi nghe Trần Phó Quang nóng giận mà cúi mặt xuống khóc thút thít tỏ ra thật đáng thương. Minh Trí tức giận với thái độ của Trần Phó Quang liền nói.– Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, không lẽ trong nhà tôi lại không có quyền nói.Tố Uyên bên ngoài vẫn khóc nhưng bên trong như mở cờ trong bụng: Trí, đừng lớn tiếng với bác trai, bác ấy sẽ càng ghét em hơn.– Nếu cô biết tôi ghét cô thì mau cút khỏi nơi này. – Trần Phó Quang nghe Minh Trí nói thì lửa giận trong lòng càng cháy hơn.– Trí, chắc em nên quay về thân phận của mình. Em yêu anh có lẽ là đã trèo quá cao. – Tố Uyên nói xong thì chạy đi.– Tố Uyên, em không phải đi đâu cả. – Minh Trí kéo tay cô ta lại mà kéo vào lòng, sau đó quay sang nói với Trần Phó Quang: Nếu việc lễ đính hôn của tôi nhờ ông vượt qua khả năng của ông thì tôi sẽ tự thu xếp, chọn được ngày tôi sẽ gửi thiệp mời đến Trần lão gia. Ông có quyền không đến, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài mời Trần lão gia ra về cho.– Ta nói cho con một lần cuối, đến chết ta vẫn không chấp nhận đứa con dâu này. – Trần Phó quang tức giận bỏ đi.Tố Uyên nhìn thấy bóng dáng của Trần Phó Quang đã khuất thì khóc càng lớn hơn, quay sang Minh Trí mà nói: Trí, có thật anh sẽ lấy em– Đúng, anh sẽ cưới em. – Minh Trí hơi lưỡng lự nhưng đáp lời.– Thật chứ, vậy chúng ta hãy đi mua nhẫn cưới đi. Em đã từng ao ước được đi lựa nhẫn với anh, để tất cả mọi người biết rằng chồng tương lai của em chính là anh. – Tố Uyên quên cả khóc mà tươi cười phấn khởi.– Hẹn em ngày mai đi, hôm nay anh có việc bận tại công ty rồi. Em ở nhà chán cứ việc đi mua sắm nếu thích, chiều tối có thể anh sẽ về trễ. – Minh Trí nhẹ nhàng nói với Tố Uyên rồi dời bước ra sân lên xe.Tố Uyên đợi Minh Trí ra khỏi cổng liền cầm điện thoại lên bấm nút gọi: Alo, anh yêu hả, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau đến chiều tối. Hẹn anh chổ cũ nha, bye cưng.. Nói xong cô lên lâu, diện một bộ váy thật sexy nhất rồi gọi taxi đi về hướng ngoại thành.* Đêm hôm đó, Minh Trí bước vào phòng làm việc suy nghĩ thật nhiều về Rin và Tố Uyên. Anh nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, sau đó bước ra khỏi phòng làm việc khẽ mở cửa nhìn thấy Tố Uyên đang ngủ trên giường.Tố Uyên năm đó bị một đáp người chặn đường trước trường trung học trong khi xe của Minh Trí chạy ngang qua. Nhìn thấy nét mặt sợ sệt, gương mặt trắng tròn của một cô gái đôi mươi bị đỏ ửng bởi cái tát của một tên đàn ông thô cứng trong lòng Minh Trí liền khó chịu mà dừng xe lại. Vì ba mẹ Tố Uyên rượu chè bài bạc nên mượn nợ đám cho vay nặng lãi sau đó trốn đi, bọn chúng tìm đến cô để đòi nợ nếu không có sẽ bắt cô đi bán mà trừ nợ. Minh Trí liền rút tiền trong ví ra mà đưa hết cho bọn chúng, sau đó đưa Tố Uyên lên xe mình.– Em tên gì?– Em tên Tố Uyên, còn anh?– Anh tên Minh Trí.– Dạ, em cám ơn anh Trí ạ. – Tố Uyên cười thật tươiNụ cười của cô làm trái tim Minh Trí dao động ngay lúc đó và anh đã tự hứa với bản thân rằng sẽ ở bên cạnh mà bảo vệ người con gái nhỏ bé này.Còn Rin,… trong tiềm thức Minh Trí không hề nhớ gì về cô gái này. Chỉ là một bức hình của cô trên máy tính, một câu chuyện đáng thương về một cô gái bị gia đình ép đến chết đi. Minh Trí nhấp một hớp rượu đỏ trong ly, trên bàn chai rượu đầy cũng đã vơi, miệng khẽ rung lên mà phát ra tiếng khẽ: Dù sao cô cũng quên tôi, thôi thì cứ trôi theo số phận.*************************Rin được đưa về lại biệt thự hoa hồng sau khi kiểm tra lại thì không có gì nghiêm trọng lắm. Rin bây giờ đã có thể đứng lên tự bước đi từng bước, bác sĩ Quốc Toàn k