Snack's 1967
Nhớ mãi lớp chúng ta

Nhớ mãi lớp chúng ta

Tác giả: Min

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322223

Bình chọn: 9.5.00/10/222 lượt.

đoạn cuối nhưng cơ hội sống vẫn có, tuy là ít nhưng đừng bỏ cuộc nhé cháu bé!Linh Chi nghe những lời bác sĩ nói trong vô thức. Nhỏ bước ra ngoài, trên tay là kết quả khám bệnh, nhỏ bước thật nhanh, rời khỏi bệnh viện.Thành phố đã lên đèn. Mọi người vội vã trong dòng người tấp nập. Linh Chi đi thật chậm, thật chậm, như người mất hồn. Phải, hồn của nhỏ đã bay đi đâu không biết.Thấy mấy ngày nay, trong người không khoẻ, sợ bố mẹ lo lắng nên nhỏ đã tự mình đi khám. Nhưng giờ thì sao, là ung thư giai đoạn cuối đấy. Nhỏ mỉm cười chua chát, những giọt nước mắt lại thi nhau rơi. Nhỏ phải nói gì với bố mẹ đây, cả bạn bè của nhỏ nữa. Những tiếng nấc thật khẽ vang lên.Dòng người vẫn hối hả. Cô gái nhỏ vẫn đi.

Thật chậm, thật cô đơn.…Đóng cửa phòng lại cẩn thận, Linh Chi mệt mỏi ngã phịch xuống giường. Lấy trong túi tờ giấy khám bệnh, Linh Chi đảo mắt một lượt rồi vò tờ giấy lại một cách tàn nhẫn, vứt vào sọt rác. Đưa đôi mắt hướng ra cửa sổ, nhỏ lại thấy sống mũi mình cay cay…Sao giờ nhỏ lại yếu đuối thế này?Linh Chi thu mình lại ở một góc tường, đầu gục xuống, tóc xõa ra.Chỉ nghĩ đến việc nhỏ phải rời xa những người nhỏ yêu thương là nhỏ đã lạnh cả người.Cảm giác cô đơn bỗng chốc lại bao phủ trong lòng.Mệt quá, nhỏ thiếp đi lúc nào chẳng hay…Trong thùng rác, tờ giấy nằm đó……Sáng. Nhỏ xốc lại tinh thần, tự nhủ rằng mình phải cố gắng lên, bác sĩ cũng đã nói là không được bỏ cuộc cơ mà. Nhỏ cầm ba lô, đi xuống nhà, ngồi vào bàn ăn. Mẹ nhỏ cười thật tươi, đưa tô súp tôm ra và nhẹ nhàng nói :– Con ăn đi! Ăn nhanh rồi đi học kẻo muộn.Nhỏ vâng lời, múc từng thìa súp một, ăn thật chậm. Món súp này mẹ nhỏ nấu là ngon nhất!Bất giác nước mắt lại rơi.Mặn chát! CHƯƠNG 23. NIỀM VUI XEN LẪN NỖI BUỒN.Linh Chi nhìn đồng hồ rồi vội vã đi đến trường. Ánh nắng chảy dài trên mái tóc xõa ra của nhỏ.Những chiếc lá khô lặng lẽ trên vỉa hè…Linh Chi vô tình dậm phải…Âm thanh vang lên xào xạc…Lá khô vỡ vụn…Tiếng học sinh ríu rít, tung tăng cắp sách đến trường. Tiếng trò chuyện, cười đùa vui vẻ vang lên.Mọi thứ vẫn giống như ngày hôm qua…Linh Chi nhẹ nhàng bước vào lớp. Cả bọn đều lần lượt giơ tay lên chào một động tác rất xì teen.Nhỏ gắng nở một nụ cười gượng gạo…Trong lòng như có một vết cắt cứa qua…Thật sự rất đau…Tiết Sinh học…Cô Vân mỉm cười, nói :– Các em có mang tôm để thực hành không?– Có ạ! Cả lớp đồng thanh.– Vậy bây giờ cô sẽ hướng dẫn các em thực hành nhé!– Vâng ạ!Nụ cười của tuổi học trò trong veo, hồn nhiên…– Thế Bảo này, cẩn thận đó!– Từ từ thôi, kẻo cắt đứt con tôm đấy!– Tớ biết rồi mà, mấy cậu cứ nói mãi.Linh Chi đảo mắt quanh lớp, không biết từ khi nào trên môi đã xuất hiện nụ cười lém lỉnh. Các bạn của nhỏ tính tình là như vậy!Bất giác, trong lòng lại nghĩ đến cảm giác khi phải xa bọn bạn này…Trong đầu nhỏ lại hiện lên cuộc nói chuyện hôm qua. Ung thư giai đoạn cuối.Mấy ngày nữa đành giả vờ xin phép đi thăm bà để vào bệnh viện vậy.Liệu có nên nói cho bố mẹ, bạn bè không nhỉ?Nhỏ lắc đầu, tự nhủ :– Không. Cứ giữ bí mật đi, được đến đâu hay đến đó! Gỉa sử nhỏ phải chết thì mọi người sẽ tạm thời chưa phát hiện ra mà chắc chắn một thời gian sau họ sẽ biết được. Sự thật này quá kinh khủng.Linh Chi không biết rằng nỗi đau sẽ nhân lên gấp bội khi nhỏ làm thế này. Liệu có nên cho rằng nhỏ rất ích kỉ khi chỉ giữ nỗi đau lại bên mình mà không để ý rằng mọi người sẽ như thế nào khi phát hiện ra sự thật tàn nhẫn này!…Cô giáo ngạc nhiên, hỏi :

– Các em đang làm gì vậy?Trước mặt cô là một tốp học sinh đang ngồi bệt xuống sàn, dùng kính lúp soi ánh mặt trời vào dĩa tép. Quốc Đạt láu lỉnh, trả lời ngay :– Thưa cô, bọn em đang nướng tép ạ!Nướng…Nướng tép…Nướng tép ư…Như Thiên gật đầu đồng tình :– Đúng đấy cô ạ! Tụi sẽ dùng kính lúp để tạo ra lửa rồi nướng tép.

Cô bắt đầu nghiêm nét mặt :– Thôi nào, không đùa nữa, các em hãy làm bài thực hành đi!Cả bọn dọn dẹp đạo cụ nướng tép, quay về chỗ ngồi, tiện tay lấy luôn khăn giấy ở bàn Mạnh Hùng để bịt mũi vì tôm tanh quá! Thỉnh thoảng lại có tiếng cãi nhau chí chóe của phe tóc dài hay bọn con trai mà toàn là những lý do vô cùng…vớ vẩn.Mong thời gian trôi đi thật chậm, để Linh Chi có thể cảm nhận được tình bạn bè trong lớp 10A lâu hơn nữa, cảm nhận được tình yêu thương của bố mẹ…Thời gian ơi, chạy chậm thôi, chậm thôi…Mẹ Linh Chi vào phòng nhỏ, đặt lên bàn một túi quà nhỏ do bà Linh Chi gửi. Chợt mắt bà dừng lại, quan sát mẩu giấy bị vò nát trong thùng rác. Bà lại gần, nhặt tờ giấy đó lên, mở ra…“Đoàng”Người bà đứng sững, người run run, bắt đầu chóng mặt rồi bà ngất…Trên tờ giấy, ghi thật rõ…Ung thư giai đoạn cuối…Linh Chi lặng lẽ đi về nhà. Mái tóc xõa ra, tung bay theo gió. Khuôn mặt gợn buồn. CHƯƠNG 23. NIỀM VUI XEN LẪN NỖI BUỒN. (2)Bóng dáng cô đơn, lạnh lẽo…Trong lòng Linh Chi nặng trĩu, nhiều tâm sự nhưng không dám nói với ai, mà cũng không biết trút mọi phiền muộn ở đâu. Tâm trí cứ tràn ngập hình ảnh về cuộc trò chuyện hôm ấy, nó cứ đeo bám mãi, chẳng rơi.Một giọt nước mắt rơi…Bây giờ, nhỏ chỉ mong sao mình sẽ biến mất khỏi thế gian này, một cách lặng lẽ, chẳng ai biết tới, chắc là sẽ giống