
Chương 1
Một cô gái nhỏ bé đang nằm ngủ ngon lành trên vai một kẻ xa lạ. Chàng trai ấy thoả chí ngắm nhìn cô một cách say mê. Cô gái ấy có một mái tóc vàng óng như những sợi nắng óng ánh vậy, đôi mi cong, đôi mắt to tròn, môi đỏ hồng, cơ mà mũi không cao cho lắm. Còn chàng trai kia ngũ quan cũng ưa nhìn nhưng mà đây không phải người quan trọng trong truyện đâu. Chỉ là vô tình ngồi gần trên máy bay mà thôi
_Cô bé máy bay đáp rồi kìa
Tiểu Anh dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy rồi nhoẻn miệng cười nói lên tiếng cảm ơn. Nhưng khi cô vừa mới đứng dậy định bước đi khỏi máy bay thì thanh niên ấy nắm chặt tay cô lại
_Cho anh sđt của em đi
_Xin lỗi, em có bạn trai rồi – Vừa nói, Tiểu Anh vừa rút tay ra
Tên đó lưu luyến nhìn cô, rồi cuối cùng đưa ra một quyết định vô cùng long trọng: “Về nhà nhất định sẽ không giặt cái áo này” (Thôi đi anh, tương tư vừa vừa thôi. Đừng có mà đêm về đem áo ra hít hít ngửi ngửi đó nha)
Mái tóc vàng óng bước ra khỏi sân bay khiến cho mọi người khá là chú ý. Tiểu Anh nhấc điện thoại lên gọi cho Thanh Thanh, cả hai đã hẹn gặp ở đây trước đó nhưng cô không biết nhỏ ở đâu. Dù sao cũng chưa gặp nhau lần nào mà
_Em ở đâu vậy
_Đây…
Tiểu Anh bắt đầu đổ mồ hôi. Rốt cuộc thì đây là đâu và đâu là đây vậy hả. Cô vẫn đang nghe điện thoại mà sao bên kia lại im lặng đến như vậy. Đúng thật là… Nói thế ai mà biết đường đi tìm
*khều khều*
_Á…
Tiểu Anh xoay người nhìn thấy có một cô gái đang khều mình. Khều bất ngờ như thế ai mà không giật mình cho được cơ chứ. Thanh Thanh đúng là biết cách hù người ta mà
_Em là Thanh Thanh
_Vâng
_Em định doạ chết chị à. Về thôi
_Mưa rồi – Thanh Thanh lại khều cô
Đương nhiên là cô biết có mưa rồi. Lúc còn 10′ nữa thì đáp máy bay mà đột nhiên mưa cái ào. Ít ra máy bay còn an toàn, chứ không toi đời cô luôn rồi. À mà cũng mau cô có đem theo dù nữa.
Tiểu Anh nắm tay Thanh Thanh dắt đi ra ngoài như dắt trẻ vậy. Cô lấy một cây dù màu trắng trong suốt rồi cùng Thanh Thanh đón chiếc Taxi
Về nhà nào…
Nhưng mưa lớn lắm
Trên xe, cô quan sát cô gái tên Thanh Thanh này. Nhỏ cứ xoay mặt ra ngoài cửa trong khi mưa trắng xoá chẳng ngắm được cảnh gì cả. Tiểu Anh lẳng lặng trút hơi thở cuối cùng, à không, phải là trút lên tiếng thở dài não nề. Không biết con bé có thể thích ứng với môi trường mới hay không nữa
——-Tôi là đường phân cách không gian——-
_Z…z…z…
Hoàng Thiên đang ngủ như chết trên chiếc ghế sofa bỏ mặt Thiên Ân đang lau dọn bàn ghế
_Thằng điên kia, mày thức dậy ngay cho ông
_Z…z…z…
_Cái thằng này
*Cốp*
_Oái… Đứa nào dám phang cây vào đầu ông. Thiên Ân, mày nói xem thằng nào
Hoàng Thiên đang ngủ bổng nhiên thấy một vật êm ái nào đó “va chạm” vào cái đầu thân yêu của mình liền bỗng nhiên choàng tỉnh. Ngồi bật dậy tìm ngay tên hung thủ kia là ai
_Tao
Đáp trả phản ứng thái quá của Hoàng Thiên, Thiên Ân chỉ thốt ra một chữ quá ưa là nhẹ nhàng
Hình như máu nóng của ai đang lên cao thì phải…
_Cái thằng khốn kiếp, chổ ông đang ngủ mà mày dám phá đám à
_Mày có chết tao cũng đào mồ lôi mày lên thôi. Bây giờ thì mày lau dọn nhà cửa ngay và luôn cho tao
Thiên Ân lấy cây lau nhà thẩy vào người Hoàng Thiên rồi sau đó biến vào trong nhà bếp làm cái quái gì đó. Bỏ mặc Hoàng Thiên ngoài này đang âm thầm chửi rủa anh. Hoàng Thiên đây chơi suốt đêm qua tới 8:00 mới ngủ rồi tới tận chiều vẫn chẳng thèm thức
Bây giờ đã hơn 16:00 rồi, mưa chiều nay không chịu dứt gì hết
Chương 2
*Chuông cổng reo*
_Ra coi ai ngoài đấy kìa
_Tao không nghe, không nghe thấy gì hết
Hoàng Thiên bịt tai lại ngây thơ vô số tội không thèm để tâm cho dù tiếng chuông vẫn chưa chịu dứt. Hoàng Thiên đâu biết rằng ở ngoài cổng cũng có người đang rủa cậu
_Cái thằng này, mày không ra ngay chị sẽ băm mày thành trăm mảnh ngay. Chị mày không có kiên nhẫn đâu
_Cái thằng kia, điếc tai tao rồi đó. Mở cửa mau lên – Thiên Ân không ngừng la hét
_Tao không có rảnh a – Hoàng Thiên tiếp tục bịt kín hai tai
Hoàng Thiên lười biếng làm cả Thiên Ân mất cả kiên nhẫn, cuối cùng cũng phải xách dù ra ngoài mà mở cổng cho người nào đó
Trời mưa như thế này ra ngoài phiền thật
Vừa thấy bóng một người nam bước ra, dù bị dù che khuất gương mặt nhưng cô vẫn chạy ùa ra màn mưa ôm chầm lấy người đó. Thiên Ân bỗng nhiên đơ người ra, anh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Hình như có một cảm giác mềm mềm ấm ấm thì phải
1s
2s
3s
_Ai vậy ???
Một tiếng nói kì lạ làm Tiểu Anh giật mình. Đây rõ là không phải giọng của em trai khả ái của cô. Ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Thiên Ân, anh cũng cúi xuống nhìn Tiểu Anh. Bốn mắt nhìn nhau trào máu họng rồi…
_Thiên Ân ???
Anh vừa gật đầu cái rụp là Tiểu Anh vội cướp dù trên tay Thiên Ân luôn rồi chạy vội vào nhà. Thiên Ân không bị ướt mưa mới là lạ ấy. Thấy thế, Thanh Thanh bước tới gần, nâng cao dù để che bớt mưa cho anh.
_Cảm ơn – Nói rồi cả hai cùng nhau vào nhà
Nhưng mà vào tới nhà làm mắt suýt văng ra ngoài vì kinh ngạc quá mức. Cái mà nhỏ và anh nhìn ấy chính là cảnh tượng cũng na ná như khi nãy, chỉ là lố hơn thôi. Tiểu Anh ôm chầm lấy eo Hoàng Thiên, cậu thì cúi đầ