XtGem Forum catalog
Nhóc To Gan Đấy

Nhóc To Gan Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325860

Bình chọn: 9.5.00/10/586 lượt.

uá khứ—–

Chà ! Cũng gần tới Tết rồi. Tết này Mai được nghỉ mười ngày. Vậy thì phải dẫn cô nàng qua Thượng Hải chơi (Họ Dương chúng tôi từ Thượng Hải qua đây lập nghiệp), ra mắt các trưởng bối mới được.

-Mẹ, Tết này qua Thượng Hải chơi nha, dắt Mai qua nữa. – Tôi chạy đến nói với mẹ.

-Thượng Hải, ừ thì… – Mẹ tôi bỗng dưng thót lên một cái rồi lắc đầu nguây nguậy. – Không được ! Dứt khoát không !

-Kỳ vậy mẹ ! Lâu lắm chúng ta không thăm cố với bà mà.

-Không !

-Hay gọi điện mời họ qua đây ?

-Không ! Không là không !

Lúc nào cũng vậy cả. Hễ mà tôi có ý mời cố với nội qua đây là mẹ dứt khoát không chịu. Kỳ vậy ! Dù hai bà còn thành kiến mẹ chồng con dâu, bắt mẹ phải làm nhiều chuyện mẹ không thích nhưng có chuyện gì là quá khả năng đâu.

-Thưa thiếu gia, có điện thoại. – Chú Hoàng đưa điện thoại bàn không dây cho tôi.

-Ai vậy chú ? – Tôi đón lấy ống nghe.

-Là…

Chú Hoàng chưa kịp nói là cái giọng trong điện thoại đã vang lên :

-Cháu yêu !

-Cố ! – Tôi nhảy cẫng lên.

-Hả ? – Mẹ tôi hét lên.

Tôi liền bật loa lớn lên nghe cho rõ giọng bà.

-Ái chà ! Cháu còn nhớ bà cố hả ? – Ôi giọng cười của cố vẫn như ngày nào.

-Đương nhiên. Cố ơi, sao lâu lắm cố mới điện thoại cho con vậy ? – Tôi tíu tít. – Cả bà nội nữa.

-Xin lỗi cháu yêu. Nhưng bà sẽ đền cho cháu. Tết này bà sẽ về. À không, trước 30 khoảng năm ngày hai bà sẽ về. – Bà cười trong điện thoại.

Ôi, tôi nghe không lầm đấy chứ. Tết này hai bà sẽ về. Vậy là sắp được mặc áo mới, ăn đồ ngon rồi. Tôi còn nhớ hai năm trước, hai bà cũng về vào ngày Tết. Bà cố tự tay may cho tôi một bộ quần áo kiểu Trung Hoa còn bà nội may cho tôi bộ áo dài Việt Nam, hai bà nấu những món ăn rất ngon trong Tết. Nhưng thích nhất là được hai bà dạy múa võ (kỳ thi võ thuật trong dòng tôi chỉ thua mỗi ông nội ở chi thứ sáu, võ của tôi phần lớn là hai bà dạy) và dạy tôi nấu vài món (nói vài món chứ món nào tôi cũng học hết).

-Thật không hai bà ? – Tôi hỏi lại lần nữa.

-Đương nhiên ! Quân tử bất hí ngôn !

-Cái gì ? – Mẹ tôi hét lên.

Mặc kệ mẹ, tôi nói tiếp :

-Vậy hai bà về sớm nha, con chờ đó !

-Ừ.

Giọng bà nội tôi vang lên trong điện thoại :

-Mẹ cho con mượn điện thoại chút. Cháu ngoan !

-Nội !

-Nghe nói con chọn được vợ rồi à ? – Giọng nội trìu mến.

Tim tôi thót lên một cái, mặt nóng lên, tôi gãi đầu :

-Dạ, rồi. Nhưng cô nàng chưa chịu.

-Nghĩa là chưa ký hôn ước ?

-Dạ.

-Tốt lắm ! – Giọng nội có vẻ vui.

Tôi bỗng chột dạ. Sao nội lại hỏi chuyện này nhỉ ? Không lẽ…

-Ta sẽ kiểm tra cháu dâu trước khi ký hôn ước.

-Biết ngay mà ! – Mẹ tôi đập bàn cái rầm.

-Nội ơi, nội kiểm tra thừa rồi, cháu chọn dâu kỹ lắm, giỏi văn lẫn võ. – Tôi tự hào khoe.

-À không, cháu tân thời, cháu chọn theo thời đại, còn hai bà hơi… cổ hủ nên sẽ kiểm tra như người xưa. Hai bà sẽ kiểm tra khoản nữ công.

-Chuyện đó thì hơi… Hả ? – Tôi giật mình.

-Bà sẽ kiểm tra khoản nữ công. – Tiếng nội giờ như sét đánh ngang tai tôi.

Trời ơi ! Không thể nào !

-Thế nhé ! Bye bye ! – Hai bà đồng thanh nói.

-Khoan đã hai bà ! – Tôi vội nói nhưng hai tiếng “tút tút” vang lên khi chưa nói hết câu. – Chết rồi!

—–Hiện tại—–

-Vậy đó ! – Tôi ngán ngẩm nói với Mai.

Quả nhiên là cái khoản đó chọc đúng vào chỗ hiểm của Mai. Coi cái mặt tái mét, mặt cắt không còn giọt máu kia thì biết. Oái oăm chưa từng thấy. Biết bao nhiêu môn không kiểm tra, kinh tế, chính trị, cách coi tài chính hay gia phả, gia pháp như cha tôi, nhắm ngay cái môn nhược điểm của Mai.

Mai than thở :

-Nói thật với cậu, kinh tế, chính trị, xã hội, thậm chí đô vật tôi chấp hết, còn nữ công là tôi chịu thua.

-Tôi biết. Nhưng hai bà đã nói là khó rút lại lời lắm. – Tôi thở dài. – Chỉ còn cách là làm bài kiểm tra cho thật tốt thôi.

-Hả ? – Mai hét lên. – Nhưng tôi đâu có thể…

-Tôi sẽ dạy cô.

-Cầm lấy ! – Thằng nhóc ném cái gì đó về phía tôi.

Tôi chụp lấy. Một quyển sổ. Tôi mở ra xem thử.

-Cái này là… – Tôi ngạc nhiên.

-Chúng ta sẽ luyện tập theo nó kể từ hôm nay. –

-Sách dạy cách trình bày món ăn à ? – Tôi nhăn nhó.

-Mất ba ngày đó. – Nó lôi tôi xuống bếp.

Ba ngày nay nó cứ nhốt mình trong trong thư phòng thì ra là để viết cuốn sách này.

-Cám ơn ! – Tôi mỉm cười.

Có cái cảm giác gì đó cứ nhen nhóm lên trong lòng tôi khiến cho má tôi nóng lên.

-Nào, trước tiên hãy đem dụng cụ làm bếp ra. – Nó nói. – Để quyển sách trên bàn rồi lấy đồ ra.

Tôi tới tủ chén bát lấy ra một mớ đồ nghề : nào kéo, nào cối, nào chày nhưng chủ yếu là dao với dao. Còn nó chạy đến chỗ tủ lạnh, kéo ra những thứ để thực hành : cà chua, hành tây, cà rốt… chủ yếu là những thứ mà người ta dùng trong nghệ thuật trang trí món ăn. Nó nhanh như cắt, mới đây mà đã bê ra cả đống rau củ quả.

-Tốt ! Lấy tạp dề ra ! Chúng ta bắt đầu thực hành. – Nó phủi tay,mặt nghiêm lại.

Chết ! Cái mặt đằng đằng sát khí này… y như là lúc nó nhồi nhét đống gia pháp vào đầu tôi vậy.

-À, vâng. – Tôi run rẩy lấy từ trong cái túi hai cái tạp dề mới (nó mới mua hôm qua), một cái đưa cho nó còn một cái thì tôi mang.

Nó cầm cuốn sách lên. Như một ông thầy chuyên nghiệp, nó nói :

-Đây là cuố