Polly po-cket
Nhóc To Gan Đấy

Nhóc To Gan Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326000

Bình chọn: 9.5.00/10/600 lượt.

giỏi từ ngoài xã hội đến tận tuỵ trong gia đình, con biết hai bà luôn khao khát như thế. Nhưng dù thế nào đi nữa người ta cũng là người mà, đã là người thì phải có nhược điểm, đó đã là quy luật, không thể chối cãi được.

-Kìa con, ta nói…

-Đúng, nhược điểm của cô ấy là nữ công gia chánh, cô ấy biết điều đó và đã cố gắng khắc phục khi hai bà ra đề kiểm tra. Cô ấy đã tập ngày tập đêm, đến nỗi khi bị thương tay thuận cô ấy vẫn cố gắng dùng tay trái. Biết bao nhiêu vết thương mà cô ấy vẫn không hề than thở. Nói cách khác là Mai đã dồn hết tâm huyết cho hôm nay. – Tôi siết tay Mai hơn nữa.

-Ta nói là…

-Món ăn này tuy trình bày không đẹp nhưng sao hai bà không nếm thử, rất ngon, ngon nhất trần đời, con đã từng nếm thử rồi. Nấu ăn ngon, đấy không phải là điều mà hai bà cần sao ?

-Tôi… – Mai níu áo tôi.

Tôi nói tiếp :

-Con biết lời hai bà nói ra như đinh đóng cột nhưng cho phép con từ chối, không tuân theo lệnh huỷ hôn ước.

-Hả ?

-Con không cần biết Mai là cô gái dở nữ công, cộc cằn, thô lỗ, thiếu nữ tính hay không. Cũng không cần mấy loại kiểm tra thế này. Con không quan tâm. Con chỉ biết là cô ấy là một con người nhân hậu, luôn mỉm cười và luôn kiên cường trước mọi khó khăn.

-Huỷ hôn ước ?

-Dù có huỷ hôn ước thì tương lai vẫn không thay đổi. Con vẫn sẽ lấy cô ấy làm vợ. Vì con… con…

Tôi quay qua nhìn Mai, cô ấy đang mở to mắt. Tôi siết tay cô ấy, tưởng chừng như nếu không làm thế thì tôi sẽ không thể gặp cô ấy nữa. Tôi đặt tay cô ấy lên tim mình, mỉm cười. Hít một hơi thật sâu, tôi lấy hết can đảm để nói những điều mình ấp ủ bấy lâu nay.

-Con yêu cô ấy. Yêu với tình cảm của người con trai với người con gái, không phải như em với chị. Con yêu Mai.

Căn phòng trở nên im lặng hẳn. Hai bà nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Còn Mai thì vô cùng sững sờ như không thể tin vào tai mình. Một giây, hai giây trôi qua…

-Ra là vậy ! – Hai bà phì cười. – Giống hệt cha con hồi đó.

Mai cũng bắt đầu nhúc nhích. Cô nàng khẽ kéo áo tôi, nói :

-Thiên, cái này không phải…

Bà nội bật cười, xoa đầu tôi. Bà chỉ vào đĩa thức ăn kia, vừa cười vừa nói :

-Nãy giờ con tưởng cái đĩa kia là sản phẩm hả ? Tưởng Tiểu Mai thất bại hả ?

Còn cố ôm bụng cười sằng sặc.

-Lầm to ! Đây là hộp cơm bọn ta ăn dở từ trên máy bay đó.

Quái quỷ gì thế này ? Vậy là sao ? Tôi trố mắt nhìn Mai. Cô ấy đỏ mặt, dùng tay còn lại chỉ vào cái thứ ở cuối bàn.

-Kia kìa !

Tôi vô cùng kinh ngạc. Trước mặt tôi là con chim phượng được tỉa bằng rau củ và xung quanh là mấy con chim trắng, cả hai đều đậu trên những dãy núi cao vời vợi, bên dưới là nham thạch còn cạnh đó là những thảm cỏ. Thực ra con phượng ấy được làm từ cà rốt và ớt, chim trắng kia là củ cải và hành tây, núi chính là những miếng thịt được sắp xếp xen kẽ còn nham thạch là dòng nước sốt ngon tuyệt. Mới nhìn, tôi cứ ngỡ đó là mô hình hai bà mang từ Thượng Hải qua.

Mai mỉm cười.

-Tôi thành công rồi !

Bà nội nói :

-Đẹp lắm, lại ngon nữa, hơn ta xa ! Dâu con thế đấy !

Bà cố lại bảo :

-Lần này kế hoạch bắt nạt con dâu của hai ta thất bại rồi.

Tôi há hốc miệng. Vậy… Mai đã thành công ? Trời ạ, hồi nãy tôi đã nói những gì vậy nhỉ ? Đầu óc tôi rối bời, tôi không nhớ tôi đã nói gì nữa. Nói gì mà tôi siết tay Mai chặt thế kia ? Nói gì mà Mai đỏ mặt thế kia ?

-Nhưng cái được cái mất, ít ra cũng giúp cháu thổ lộ chứ. – Hai bà đồng thanh nói.

Thổ lộ ? Tôi đã thổ lộ ? Vậy… hồi nãy tôi nói…

Mặt tôi nóng lên. Tôi buông tay Mai ra, chạy một mạch ra vườn.

(Lời kể của Tiểu Mai)

Thằng nhóc mặt đỏ bừng, chạy ra ngoài. Tôi vội vàng đứng dậy, chạy theo nó.

Tôi phải hỏi cho ra lẽ. Tôi không tin nó lại có thể tuyên bố như thế trước mặt hai người bà. Mọi ngày mẹ nó và cha tôi có chọc cỡ nào nó cũng bác bỏ được, lần này lại thế tin sao nổi ? Tôi muốn biết, đó có phải là sự thật không ? Một lời nói che chở ? Hay là… từ tim nó ? Tôi nhìn nó chạy. Tôi mong muốn cái câu nói ấy như thế nào ? Tôi vẫn mải mốt chạy theo nó.

Nó chạy vào phòng, đóng sập cửa. Tôi chạy đến, đứng ngoài phòng, tôi định mở cửa nhưng tiếng bấm khoá làm tôi từ bỏ. Tôi gõ cửa, nói lớn :

-Mở cửa ra ! Tôi có chuyện muốn nói !

-Không ! Không mở cửa ! – Nó hét lên.

-Tôi có chuyện muốn hỏi !

-Chuyện gì ? – Nó nói.

Tôi cố gắng dồn hết sức để bật ra thành tiếng :

-Câu nói ấy là… có phải là thật lòng cậu không ?

-Câu gì ?

Tôi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp :

-Cậu nói với hai bà… là : “Cháu yêu cô ấy.” Là thật lòng cậu hay là lời bao che ?

-Cô nghĩ là tôi có thể suy nghĩ bài bản cỡ đó lúc tôi nghĩ tình hình cấp bách thế sao ?

-Cô ấy là ai ? – Tôi hỏi. (Dù cũng lờ mờ đoán ra)

-Cô tự biết đi chứ ! Đồ ngốc !

-Là tôi hả ? – Tôi hỏi.

Nó im lặng hồi lâu rồi cũng nói :

-Ừ.

-Vậy… cậu… yêu… tôi… hả ? – Tôi đỏ mặt.

-Nếu thật thì sao ? Không thật thì sao ? – Cánh cửa từ từ mở ra.

-Không thật thì tôi bị quê, thật thì tôi…

Tôi chưa nói hết câu thì nó đã mở toang cánh cửa. Nó đứng đối diện tôi, mắt nhìn thẳng như xoáy sâu vào mắt tôi. Môi nó động đậy. Chỉ khẽ thôi cũng đủ làm tim tôi đập rộn ràng.

-Ừ. Tôi yêu Mai.

Trời ạ, đừng có nghĩ đến nữ