
ắc là khát lắm.
-Cậu… – Tôi mỉm cười, đón lấy ly nước, uống cạn một hơi. – Thật sảng khoái ! Cám ơn.
-Tiếp tục học. – Nó lấy đâu ra cây roi nhịp nhịp trên đầu tôi.
-Vâng.
Lạ thật ! Dù bây giờ có sợ nhưng đầu óc bây giờ rỗng rang, nhét cả kho sách vào đầu cũng không sao. Có lẽ cốc nước chanh là đĩa quét vi rút hiệu quả nhất trên thế giới (hay do người mời tôi uống nước nhỉ). Lần này thì trả bài rất dễ dàng.
*Chú thích : Hôm qua nó bảo giờ tôi làm vợ nó phải đổi cách xưng hô : không cần gọi là anh em nhưng cấm gọi nó là nhóc xưng chị.
-Dương Nhật Vi là ai ?
-Con gái Dương Khắc Trung và Phạm Hồng Hạnh thuộc chi thứ năm dòng thứ sáu.
-Dương Dũng ?
-Con trai thứ năm của Dương Phong thuộc chi thứ ba dòng thứ tám.
-Giỏi, thuộc bài rồi đấy ! – Nó xoa đầu tôi.
-Tuyệt ! – Tôi vươn vai. – Còn bài nữa không hả thầy ?
-Ham học nhỉ ? Hôm nay học chừng này nhé !
Nó mỉm cười, chỉ vào cái kệ sách rộng hai mét, cao mười mét, dài bảy mét sau lưng tôi. Trên đó chất đầy sách, quyển nào quyển nấy dày cộm.
-Chừng này ? – Tôi hét lên. – Vừa phải thôi nhé ! Cái đầu của tôi chỉ số IQ có hạn mà.
-Có sao đâu. IQ của tôi hơn cô có 50 thôi nhưng cũng học hết chỗ đó trong vòng một.
-Một giờ ? – Tôi không tin thằng nhóc này có khả năng đó.
Nó cười hì hì.
-Một tuần.
Đùa quá đáng, tôi điên lên được.
-Cái …
Nó vội vàng cười trừ.
-Đùa thôi mà. Xin lỗi vợ nhé !
Thằng nhóc đó đáng lý ra đã mềm xương vì dám châm ngòi nổ cơn giận của tôi bằng câu nói đáng ghét đó nhưng nhờ khuôn mặt thiên thần, thật sự muốn làm lành khiến tôi nguôi giận.
Thật là, thằng nhóc này cũng không phải là một đứa khó ưa nếu không một lần trò chuyện với nó. Da nó trắng, trắng chưa từng thấy. Tóc thì đen tuyền, cắt ngắn, để rìa trông vô cùng hiền lành. Mũi thằng. Môi đỏ chỉ thua son một tí. Đặc biệt là đôi mắt nâu, long lanh long lanh, rất có thần. Nó mà cỡ tuổi tôi thì có lẽ tôi sẽ… tôi sẽ… Quái quỷ gì thế này ? Mau dẹp những cái suy nghĩ đáng ghét này lại đi.
Tôi hậm hực ngồi xuống ghế.
-Thật là… ăn nói kiểu đó không có người nói bị bệnh còi mới lạ.
-Đúng là Gia Cát Lượng.
-Ủa, có rồi hả ? – Tôi chỉ nói phông lông thôi mà, đâu có biết.
-Ừ.
-Ai vậy ? – Tôi bắt đầu tò mò chuyện này.
-Cô chứ ai. Hôm qua mới hỏi tôi bị bệnh còi đó. – Nó trườn lên véo má tôi.
-Ê. – Tôi đẩy ghế ra, rượt nó chạy.
Xem ra nó cũng là một cao thủ đấy. Liên tiếp đạt giải điền kinh như tôi mà cũng phải mệt nhọc khi tóm được nó. Nó cứ nhảy lên nhảy xuống, luồn ngang lách dọc, lúc cua phải lúc bẻ trái như thỏ trốn sói làm tôi hoa cả mắt. Nhờ nó bị vấp ngã tôi mới nhanh tay tóm được.
Xách nó lên như một con ếch, tôi cười đắc thắng.
-Còn chạy nữa không ?
-Ui da ! – Nó rên rỉ.
-Sao thế ? – Tôi hốt hoảng đặt nó xuống.
-Cái chân… – Nó ôm lấy chân.
-Trặc hả ? – Tôi xem chân nó. – Xin lỗi. Để tôi cõng cậu tới chỗ phu nhân.
Tôi đưa lưng ra cho nó leo lên.
-Nào !
Nó lẳng lặng đưa tay lên lưng tôi… vỗ một cái bép.
Tôi quay lại. Nó đang ôm bụng cười sằng sặc.
-Không ngờ cô ngây thơ thế.
-Cái thằng nhóc này. – Tôi xiết chặt nắm tay.
Lòng giận dữ sắp bị dâng lên tới cực điểm. Chỉ cần một tiếng cười chọc quê của nó nữa là tôi sẵn sàng cho nó vào cối đá giã nhuyễn thành bột.
-Xin lỗi. – Nó lịch sự cúi đầu.
-Muốn giở trò gì nữa đây ? – Rút kinh nghiệm, lần này tôi đề phòng từ xa.
-Hôm bữa tôi làm dơ cái quần của cô giờ cho tôi đền nhé !
-Đền cái quần ấy hả ?
Nó nói :
-Ờ. Hôm nay tôi muốn dẫn cô mua sắm quần áo. Làm chồng mà không sắm cho vợ mình bộ đồ mới cũng kỳ.
-Vậy hôm nay chồng tính đưa vợ đi đâu ? – Tôi đùa nó.
-Đi tới shop một người quen. – Nó nắm tay tôi kéo đi. – Đi nào, xe đang đợi ngoài cổng đấy !
Tôi lên xe cùng nó đi mua sắm quần áo.
Cái shop ấy lớn thật. Nhân viên nào cũng cao trên 1 m 60 hết, như tài tử Hàn Quốc.
Nó dẫn tôi xuống xe. Đưa tôi vào shop để mua sắm.
Ngay từ đầu cửa, chúng tôi đã được một tốp người ra đón. Một người từ trong shop bước ra, tươi cười.
-Rất vui khi đón Nhất Thiên và Tiểu Mai.
-Không dám. Chú Chấn Thiên.
Thì ra ông ta là Chấn Thiên.
-Không biết hôm nay shop có hàng mới không để tôi mua cho vợ yêu vài bộ nào.
-Shop này hàng mới luôn luôn có, xin yên tâm. – Ông ta nhếch mép.
-Vào nào. – Nó nắm tay tôi bước vào trong.
Hai hàng vệ sĩ tia cho tôi những ánh mắt rất khó chịu, cứ xỉa vào bộ đồ tôi đang mặc. Đi ngang qua ông chú Chấn Thiên kia, tự nhiên tôi cảm thấy lạnh cả da gà, ông ta đang lườm tôi. Cuộc sống của Nhất Thiên khó chịu vậy sao ?
Tay thằng nhóc xiết lấy tay tôi càng lúc càng chặt. Cứ như nó sợ mất không bằng. Nó đã giúp tôi bớt run sợ.
Một nơi thật đáng nể. Quần áo nhiều gấp mấy trăm lần cái phòng thay đồ tôi thấy hồi bữa. Cái nào cũng theo phong cách hiện đại. Đẹp, chỉ có thể nói là đẹp.
-Sao đứng ngây ra đó ? Chọn một bộ đi !
-Nhiều quá ! Chọn không hết.
-Cứ việc. Muốn cả cái shop cũng được. – Nó phẩy tay.
-Phí lắm, một bộ được rồi. – Cái tính tiết kiệm xưa nay của tôi bộc phát không đúng lúc. Tôi chỉ vào một cái quần có kiểu tương tự như cái bị hư. – Cái này đi.
Nó lườm tôi một phát, nhéo hông t