
Nhóc lười…Tôi yêu em
Tác giả: Bông hồng thuỷ tinh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328815
Bình chọn: 7.5.00/10/881 lượt.
h chỉ định mà ông Dương ba của Tuấn Anh tức điên hết cả người. Ánh mắt âm u, sắc mặt thoáng tối sầm nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười giả tạo trên môi rất tự nhiên nói chuyện với những người có máu mặt quen biết đã lâu năm xuất hiện ở đây như chẳng có chuyện gì.
Còn bà Ánh Hồng mới 27 tuổi, mẹ kế của Tuấn Anh đi bên cạnh ông Dương nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ đó ánh mắt không khỏi loé lên tia thú vị nhìn Tuấn Anh mỉm cười rất tươi. Tuấn Anh liếc nhìn bà ta một cái rồi nhìn sang Hoạ Mi như chẳng để bà ta vào trong mắt một tý nào.
– Lát nữa nếu có ai hỏi gì em cứ im lặng đừng nói gì nhé, mọi chuyện cứ để anh lo – Tuấn Anh nói thì thầm vào tai Hoạ Mi.
– Em biết rồi, à mà ba mẹ anh đâu? – Hoạ Mi nhìn khắp xung quanh mà chẳng thấy người cần gặp đâu, vội khỏi.
– Lát nữa em sẽ được gặp gỡ và nói chuyện với họ thôi, họ sẽ nói những lời lẽ sắc như dao nhọn khiến em bẽ bàng cũng hãy cứ mỉm cười tươi đáp trả nhé. Thử xem họ làm gì được em, muốn làm nhục người khác đâu có dễ thế – Tuấn Anh sắc mặt âm u, nắm càng chặt tay Hoạ Mi hơn, vừa đi tới bên bàn thức ăn tự chọn, cầm hai ly rượu vang đã rót sẵn đưa cho Hoạ Mi một ly.
Trong lúc hai người đang mải trò chuyện thì xung quanh đã có rất nhiều ánh mắt nghi hoặc xen lẫn tò mò nhìn ngắm họ từ đầu xuống chân, rồi mượn cớ đến chúc rượu để dò la tình hình.
– Oh, Hoàng đại thiếu gia dạo này nhìn cậu ngày càng phong độ nha, chỉ trong vòng một tuần đã có thể khiến cho cổ phiếu của Tấn Thành rớt giá thảm hại nhân cơ hội đó thu mua một cách dễ dàng thật khiến người ta phải ngượng mộ. Đúng là tuổi trẻ tài cao – Người đàn ông tóc hoa râm khuôn mặt có vài nếp nhăn nhưng ánh mắt vẫn toát lên sự tinh tường, cười lịch sự khen ngợi giả tạo cầm ly rượu trên tay ra hiệu muốn Tuấn Anh cùng cụng ly.
– Tổng giám đốc Doãn cứ chê cười, tiểu bối vẫn còn kém cỏi lắm. Mong nhận được sự quan tâm, giúp đỡ của ngài lâu dài. – Tuấn Anh cười đáp trả, nốc cạn ly rượu theo phép lịch sự.
– Thế không biết vị tiểu thư này là ai vậy? Có thể cho tôi hân hạnh được làm quen không? – Ông ta đưa mắt nhìn sang Hoạ Mi thầm đánh giá.
– À, cô ấy thực ra là bạn gái của tôi, dạo này trời lạnh lại cứ thích tôi mua kem cho ăn nên giờ đang bị đau họng không thể nói chuyện mong ngài thông cảm. – Tuấn Anh nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt dịu dàng đầy quan tâm trả lời thay nắm chặt tay hơn.
– Thì ra là bạn gái của cậu à? Vậy còn Diệp Trúc tiểu thư thì sao? Chẳng phải 31/12 này hai người sẽ đính hôn sao? – Người đàn ông thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại nụ cười hỏi.
– Tôi có nói là sẽ đồng ý đính hôn với Diệp Trúc sao? Tất cả chỉ là lời đồn thổi nhảm nhí thôi, tổng giám đốc Doãn đừng nên tin làm gì?
Tuấn Anh sắc mặt thoáng lạnh lẽo, cố giữ nụ cười như muốn hoá đá trên môi. Tất cả là do ba anh ép anh và tự mình sắp đặt anh có muốn vậy đâu? Thậm chí còn chưa từng hỏi ý kiến anh cứ thế thích là làm, buồn cười thật.
Không chỉ có tổng giám đốc Doãn ngây người khó hiểu mà những người xung quanh đang lắng nghe cuộc nói chuyện cũng nghi hoặc nhìn nhau. Chuyện đính hôn sao có thể là tin đồn nhảm được? Rốt cuộc Hoàng đại thiếu gia có biết cậu ta đang nói cái gì không vậy? Lời mình nói ảnh hưởng đến tập đoàn Ánh Dương như thế nào không?
Rồi một giọng nói uy nghiêm đột ngột vang vọng khiến mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía người đó.
– Con có biết con đang nói gì không hả? – Ông Dương bước tới gần nhìn Tuấn Anh bằng ánh mắt tức giận.
– Con biết. Hôm nay con dắt cô ấy tới đây chỉ muốn nói cho cha biết rằng, người con yêu là cô ấy và cả đời này ngoài cô ấy con sẽ không cưới bất kỳ ai khác. – Tuấn Anh nhìn cha mình bằng ánh mắt kiên định, nói lạnh lùng đầy chắc chắn.
Hoạ Mi đứng bên cạnh nghe câu nói đó của Tuấn Anh không khỏi bủn rủn cả chân tay, toát mồ hôi lạnh. Cứ nghĩ như trong tiểu thuyết giả làm bạn gái đến dự bữa tiệc là xong có ai ngờ sự việc lại không hề đơn giản như thế chứ? Đừng có đùa, muốn nói gì cũng được nói như vậy khác gì khẳng định hai người thật sự rất yêu nhau sâu sắc chẳng bao lâu nữa rất có thể cô sẽ chính là nữ chủ nhân tương lai của tập đoàn Ánh Dương.
– Hừ… lời trẻ con suy nghĩ còn nông càn ta không thèm chấp – Ông Dương sắc mặt đen xì, ánh mắt giận dữ nhìn con trai mình như muốn ăn tươi nuốt sống.
– Cô là ai? – Ông Dương đưa mắt nhìn Hoạ Mi từ đầu xuống chân, ánh mắt không chút thân thiện, giọng lạnh tanh không chút cảm xúc.
– Dạ, thưa bác cháu là bạn gái của anh ấy ạ – Hoạ Mi nghe lời dặn của Tuấn Anh mỉm cười trả lời lễ phép
– Bạn gái? Cô mà đòi xứng làm bạn gái của nó ư? Chỉ là cái loại con gái vô dụng, quỷ kế đa mưu cậy mình có chút xinh đẹp, thấy trai đẹp giàu có nhiều tiền là lập tức bám lấy. Tôi gặp quá nhiều rồi nói đi cô muốn gì mới chịu buông tha cho con trai tôi – Từng lời nói của Ông Dương như những mũi kim sắc nhọn đâm vào lòng tự trọng của Hoạ Mi.
– Nói đi cô cần bao nhiêu tiền? Chúng tôi sẵn sàng cho cô chỉ cần cô buông tha cho nó – Bà Ánh Hồng đứng bên cạnh nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt khinh bỉ.
Mọi người có mặt lập tức nhìn cô bằn