
uông tay tôi ra…cô muốn gì hả? Tại sao lại dám tát tôi, cô chán sống rồi phải không? – Hồng Nhung run rẩy nói, đối mặt với khuôn mặt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống của Hoạ Mi hai chân như nhũn ra đứng không vững nữa.
– Cái tát thứ nhất là để cô tỉnh ngộ từ nay trở đi đừng có mà giở trò khốn nạn độc ác để dồn người khác vào chỗ chết. Mạng người rất đáng quý, không phải là cỏ cây hay vật vô tri để mà có thể đùa giỡn tự ý cho mình có quyền được phép ra tay tước đi sinh mạng của người khác bất cứ lúc nào nếu muốn. Mạng của bản thân đáng quý còn mạng của người khác chỉ là mây khói chẳng đáng để tâm sao?
– Cái tát thứ hai chính là sự trừng phạt xứng đáng mà cô phải chịu mặc dù hoàn toàn chưa đủ với những tội lỗi cô đã gây ra, khi mà đã dùng thủ đoạn đê tiện nhằm chà đạp lên danh dự, nhân phẩm, lòng tự trọng và sự trong sạch của tôi. Danh dự, nhân phẩm, lòng tự trọng và sự trong sạch của một con người còn vô giá hơn bất kỳ thứ quý hiếm nào trên thế gian này. Bất kỳ ai tự cho mình cái quyền được chà đạp lên danh dự, nhân phẩm, lòng tự trọng và sự trong sạch của người khác, khiến họ sống không được mà chết cũng không xong, nhẫn tâm cười trên nỗi đau của họ đều sẽ phải trả giá đắt. Nợ máu nhất định sẽ phải trả bằng máu chỉ là sớm hay muộn thôi bởi “Lời nói đọi máu”, lời nói có thể cứu sống một mạng người nhưng cũng có thể giết chết một mạng người.
– Thật sự cũng phải cảm ơn cô, nhờ có cô mà tôi đã thêm trưởng thành. Người ta nói sống ở đời, người ta làm mình tổn thương thì mình sẽ phải trả đũa lại. Nghĩa cử cao đẹp và cách trả thù sâu sắc nhất…đó là tha thứ và ngừng quan tâm.- Hoạ Mi nói giọng bình thản, nhắm mắt nuốt cơn giận đang sục sôi trong lòng.
– Nhưng chỉ một lần này thôi, sau này nếu cô còn tiếp tục giở trò xấu xa nhằm làm hại tôi. Tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá đắt gấp nhiều lần hơn những gì mà tôi đã phải gánh chịu. Để sống sót trong một cuộc sống đầy những kẻ lòng dạ ác độc, nhiều âm mưu thâm hiểm hơn cả rắn rết giống như cô nhất định phải sống ác độc hơn, máu lạnh hơn, thậm chí là tàn nhẫn hơn. – Hoạ Mi bóp mạnh cổ tay Hồng Nhung khiến cô ta có cảm giác như xương tay mình sắp gãy rụng muốn kêu mà không kêu nổi vì quá đau.
– Cô nên nhớ từ giây phút này trở đi người đứng trước mặt cô sẽ không còn là một cô gái ngây thơ, lương thiện, không hiểu chuyện và dễ dàng bị bắt nạt nữa đâu. Những thứ mà tôi muốn có được tôi nhất định sẽ bất chấp tất cả đánh đổi bằng mọi giá để đạt được, kẻ nào muốn đấu chọi với tôi, tôi sẽ cho kẻ đó biết thế nào là lễ độ. Nên nếu sau này tôi có đối xử tàn nhẫn, ác độc với cô thì cũng đừng trách tôi máu lạnh nhé.
Hoạ Mi nở một nụ cười tanh máu, khuôn mặt băng giá nói lời chết chóc nhẹ tựa lông hồng, tay còn lại bóp mạnh cằm Hồng Nhung khiến cô nàng trợn mắt hoảng sợ kêu đau. Sau đó Hoạ Mi bỏ tay cô ta ra lạnh lùng quay bước đi thẳng vào trong gặp Kim Trọng, Hồng Nhung đau đứng lảo đảo vung vẩy cái tay vừa xuýt xoa. Cô ta thật không hiểu Hoạ Mi uống nhầm phải thứ thuốc gì nữa sao tự dưng lại trở lên hung dữ và đáng sợ như vậy.
Nhóc lười…Tôi yêu em 2 – Chương 3
Trong cuộc sống này sợ nhất là hai kiểu tình yêu đơn phương: Loại người sẵn sàng bất chấp thủ đoạn thậm chí là huỷ diệt những kẻ dám “ngáng đường” mình chỉ để có được người mình yêu mặc kệ khi có được người đó liệu mình có thể vui vẻ, hạnh phúc hay không. Cứ có được mới là quan trọng, còn đâu mọi chuyện mặc kệ ai chết ai sống mặc ai, mình không thể có được thì người khác cũng đừng hòng. Một thứ tình yêu quá ích kỷ, độc đoán, lòng chiếm hữu quá cao – Thực ra thì yêu bản thân mình còn nhiều hơn là yêu người mình luôn muốn có.
Loại người đáng sợ không kém là yêu quá nhiều, yêu đến mức mù quáng điên đảo, không còn đủ tỉnh táo, lý trí để hiểu việc nào mình nên làm và việc nào mình không nên làm khi đã trót say đắm trong men tình hết thuốc chữa không cách gì cứu vãn. Chỉ cần người mình yêu được vui, thoải mái sẵn sàng làm bất cứ việc gì kể cả những việc không được sạch sẽ, dính líu đến pháp luật, thậm chí là hại chết người khác. Một tình yêu quá ngốc nghếch, đáng thương và tội nghiệp làm sao…
Liệu có cách gì có thể giúp những con người lầm đường lạc lối quay trở lại cuộc sống bình thường, sống là chính mình khi họ cứ mãi ngắm nhìn cánh cửa hạnh phúc đã đóng chặt chấp nhận mọi đau khổ, tổn thương. Vì một người không xứng đáng hoặc một người sẽ mãi không bao giờ thuộc về mình, mà không chịu tỉnh táo nhìn về phía cánh cửa khác?
Nhìn bóng dáng Hoạ Mi dần đi xa, nỗi đau xót không thể diễn tả thành lời dâng trào trong tim về một tình yêu không thể nào giống như những gì mình luôn hằng mơ, Hồng Nhung không kìm được lòng liền hét thật to.
– Tôi không hiểu tại sao người Nhật Duy chọn lại là cô chứ không phải là tôi? Tôi có gì thua kém cô chứ? Tôi không xinh đẹp bằng cô hay không giỏi giang bằng cô? Rõ ràng tôi là người đến trước mà, là người sống bên cạnh Nhật Duy gần chục năm tại sao anh ấy lại yêu cô chỉ mới có chưa đầy một tháng quen biết, tôi không hiểu thật sự không thể hiểu nổi nữa?
– Đã vậy cô