80s toys - Atari. I still have
Nhóc ơi! Yêu anh nhé…

Nhóc ơi! Yêu anh nhé…

Tác giả: ♥Hà Cindy♥

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321680

Bình chọn: 8.5.00/10/168 lượt.

vài người đến thắp hương rồi cũng vội vã đi ngay. Dường như không ai để tâm tới sự có mặt của nó. Nó đang đứng trước ngôi mộ của bố. Đặt bó hoa bách hợp xuống, nó nhẹ nhàng dọn dẹp ngôi mộ.

Một lúc sau, nó đứng dậy phủi tay rồi đặt bó hoa bách hợp ngay ngắn trước bia mộ. Nó còn nhớ, lúc bố nó còn sống, bố nó rất thích loài hoa này. Bố nó nói hoa bạch hợp tượng trưng cho sự tự tin, luôn hướng về phía trước, bố nó mong sau này nó cũng sẽ trở thành một người như vậy, không bao giờ chùn bước trước khó khắn. Mấy hôm nay, nhờ có sự can thiệp của Khánh và Hương mà những tin đồn thất thiệt ở trường mới được dập tắt. Nó lắc đầu để thôi không nghĩ ngợi linh tinh nữa.

– Bố à, con sẽ trả thù cho bố, nhất định là như vậy………

***********************************

– Ê, nghe nói hôm nay bên lớp 12A4 có hotgirl Đoàn Hải Dương chuyển đến đấy – một đứa con gái ngồi trên nó lên tiếng.

CHAP 2(CHƯƠNG V => VIII) (7)

– Oaaaaaaaaaaa, nghe nói còn có cả anh Mike chuyển đến trường chúng ta nữa đó, aaaaaaaaaa, trường chúng ta toàn hotgirrl, hotboy. Nghe nói anh Mike và chị Dương là một cặp đấy, oa, nhìn họ mới đẹp đôi làm sao – như chỉ chờ có thế, những đứa con gái khác cũng nháo nhác hùa vào theo.

– Đi xem thôi – rồi cả lũ bỏ ra ngoài lớp, cuối cùng chỉ còn mỗi mình nó ở trong lớp.

Nó gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, mấy ngày hôm nay nó đã không ngủ được rồi. Đang thiu thiu nó giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng của nhỏ Linh và anh của nhỏ – Tiêu Lôi.

– Tại sao lần nào em chuẩn bị kế hoạch anh cũng ra sức ngăn cản em là sao, hay là anh thích con An Anh rồi.

– Đúng đấy, em quá đáng vừa thôi. Bây giờ anh sẽ nói luôn, anh thích An Anh, nếu em còn dám động vào con bé 1 lần nữa thì đừng có trách anh – Tiêu Lôi gằn giọng, lấy tay chỉ thẳng vào mặt Linh.

Nhỏ Linh vì quá sốc hoặc….. quá quê nên ôm mặt chạy đi. TIêu Lôi khẽ thở dài một tiếng. Thực ra Tiêu Lôi học trên nó và Tiêu Linh 1 lớp nhưng vì cậu qua Úc du học 1 năm nên phải học lại lớp 10. Cậu bước vào lớp và nhận ra có nó trong này. Nó ngồi thẳng dậy nhìn Tiêu Lôi.

– Sao…. cậu lại ở đây? – cậu ngạc nhiên nhìn nó hỏi.

– Chẳng nhẽ tôi không được ở đây? – nó nhún vai trả lời.

– Vậy…. cậu nghe thấy hết rồi? – mặt cậu méo xệch đi trông rất buồn cười.

– Nói to như vậy không nghe thấy mới lạ.

Tiêu Lôi nghe xong, sốc nặng. Cậu ngồi xuống ghế vò đầu bứt tai. Vậy là cái bí mật cậu trôn kín bao lâu nay cũng đã bị bại lộ. Nó nhẹ nhàng tiến đến chỗ cậu ta. Chống hai tay xuống bàn, nó nâng cằm cậu lên nói.

– Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu. Nếu như…… cậu giúp tôi một việc – nó nói và nhếch mép cười….. một nụ cười nửa miệng…….

………………………………………….

Nó thong thả bước từng bước xuống căng tin. Ở một góc của căng tin đang có một “hội chợ” nổ ra. Nó ngạc nhiên hỏi con bạn thân đang đứng bên cạnh.

– Ở kia có gì vậy?

– À, chúng nó xin chữ kí của Mike và Dương.

– Mike? Chẳng phải là người mẫu của tập đoàn LS sao? Còn cả Dương nữa, có phải là Đoàn Hải Dương, con gái chủ tịch Đoàn Hải Phong sao? Sao hai người đó lại có mặt ở đây? – Khánh từ đâu chui ra nói chen vào.

Cái gì? Đoàn Hải Dương? Nghĩ đến đây nó vội lao vào chỗ người kia. Vì có chiều cao tương đối nên nó dễ dàng nhìn thấy mặt của hai người nổi tiếng. Chẳng phải kia là…….

– ĐOÀN HẢI DƯƠNG!!!!!!!!!!!!! – nó bỗng hét lên làm người con gái tên Dương kia giật mình phải quay qua nhìn.

– AAAAAAAAA!!!!! An Anh, sao em lại ở đây? – Dương cũng hét lên khi nhìn thấy An Anh.

– Em học trường này mà chị, mà chị sao lại chuyển đến trường em học?

– Bố chị bảo đến theo dõi em.

– Đoàn Hải Phong? – nó hỏi ngờ vực.

– Ừ – Dương gật đầu nhìn nó rồi lại hỏi tiếp – em sẽ làm gì tiếp theo?

– Trả thù cho bố em – ánh mắt nó bắt đầu chuyển sang màu khác.

– Chị sẽ giúp em.

– Nhưng đấy là bố chị mà – nó ngạc nhiên hỏi Dương.

– Ông ấy đã không phải là bố chị từ rất lâu rồi – mắt Dương nhìn về 1 phía xa xăm vô định.

CHAP 2(CHƯƠNG V => VIII) (8)

Cảm thấy không khí có chút nặng nề, nó lên tiếng cố phá tan bầu không khí này.

– À, mẹ em đang ở nhà chị đúng không?

– Ừ, sao em biết? – Dương ngạc nhiên hỏi nó.

– Em mới biết ngày hôm qua thôi chị….. ừm, mẹ em….. chị không giận bà ấy chứ?

– Sao chị lại giận mẹ em chứ, là lỗi của bố chị hết mà, thôi nào, gặp lại chị mà toàn nhắc chuyện buồn là sao. Đứng dậy đi ăn cùng chị, chị khao – Dương xoa đầu nó rồi kéo nó đứng lên.

Quán ăn hôm nay cũng đông lạ thường. Nó kéo tay áo Dương.

– Chị ơi, ăn ở căng tin cũng được mà, sao phải rách việc thế này.

– Chị quen ông chủ ở đây, em yên tâm, chị sẽ bảo ông chủ ưu tiên cho chúng ta – nói rồi Dương rút điện thoại ra gọi điện cho ai đó nó một thôi một hồi.

Trong lúc Dương nói chuyện điện thoại, nó đã kịp nhìn ngắm xung quanh nhà hàng. Nhà hàng này nhìn có vẻ rất sang trọng, hai hàng vệ sĩ dài thẳng tắp. Có lẽ một bữa ăn ở đây bằng cả tháng lương của nó. Nó đang nghĩ vơ vẩn thì thấy có một bóng người lướt ngang qua nó. Nó thấy dáng người này quen lắm, hình như là người nó quen. Nó quay người lại để đính chính lại người đó. Đó chẳng phải là Khánh sa