
ồi tỉnh sơ sơ, nó đã văng tục:– Mẹ kiếp!– Gì vậy mày ? – Tôi giật thót.– Ðồ Sở Khanh!Biền bồi thêm một cú khiến tôi há hốc mồm:– Tao làm gì mà mày chửi tao ?– Tao đâu có nói mày ! – Biền gầm gừ – Tao nói con nha đầu kia kìa !– Trời đất! – Tôi kêu lên – Nó là con gái mà !Biền hừ mũi:– Con gái con trai gì cũng vậy ! Hễ lừa gạt là Sở Khanh tuốt!Biền là thằng ác ôn. Người ta bảo không nên đánh phụ nữ, dù chỉ bằng một cành hoạ Vậy mà nó nỡ mắng mỏ con người ta tàn mạt. Ghép con nhỏ đó vào tội Sở Khanh có khác nào đem nó ra xử bắn. Tự dưng tôi cảm thấy thương hại “nạn nhân” của Biền quá chừng, bèn lên tiếng kêu bênh vực:– Nó có lừa gạt gì mày đâu !Biền sửng cồ:– Không những nó lừa gạt tao mà còn lừa gạt cả mày ! Tên nó là Quỳnh Như, hôm qua nó nói gạt là Quỳnh Dao, vậy mà tao và mày cứ tin lấy tin để ! Nó biến tụi mình thành một trò cười, mày không thấy sao ?Giọng Biền liền bốc lửạ Nước bọt nó văng vèo vèo hệt như hỏa diệm sơn đang phun. Tôi đóng vai Thiết Phiến công chúa, phe phẩy quạt Ba Tiêu:– Chỉ có tao bị lừa chứ mày đâu có bị ! Hôm qua mày đã nghi Quỳnh Dao là tên giả rồi kia mà !Trò nịnh nọt bao giờ cũng công hiệu như thần. Tôi mới đi một đường tâng bốc, sát khí trên mặt Biền lập tức tiêu tan. Nó cười tươi như hoa ny-lông treo dọc đường Hai Bà Trưng:– Ừ hén!Nhưng Biền mới tươi lên chút xíu đã xìu ngay xuống. Nỗi đau ban nãy chưa kịp rời khỏi lòng nó. Nó nói với giọng hờn giận khôn nguôi:– Nhưng dù sao bữa nay nó cũng làm tao tức chết đi được, Tưỡng ơi !Tôi chưa thấy ai chết vì tức. Nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn. Nghĩ vậy, tôi xui Biền:– Mày xuống tắm trước đi ! Nước hồ sẽ gội sạch nỗi ưu phiền trong lòng mày !Tôi thuyết giáo như một đệ tử nhà Phật và tưởng tượng nước hồ đầy cáu ghét kia là nước Cam Lồ. Gặp ngày thường chắc Biền chửi tôi tắt bếp. Nhưng bây giờ, tráng khí tiêu tan, tôi xúi bậy cỡ nào nó cũng nghe theo răm rắp. Nó đang muốn để nỗi sầu trôi theo dòng nước. Nó không muốn “tức chết”. Nhất là “chết” khi chưa trả được thù.Nhìn Biền thất thu xách túi đồ đi về phía cánh cửa có hàng chữ “gentleman”, tự nhiên tôi thấy thương nó ghê. Nếu không gặp Quỳnh Như, hẳn nó là người tôi thương nhất!Tôi ngồi trên bờ, căng mắt nhìn xuống hồ. Tôi thấy “con ễnh ương” đang lặn hụp quanh quẩn ở mé bên kiạ Nó đang làm bộ làm tịch với mấy con nhỏ mới xuống nước lần đầụ Hớn hở hệt như Trư Bát Giới bị sa vào tay yêu quái, nó giương vây khoe mẽ, biểu diễn các kiểu bơị Tất nhiên là trừ bơi bướm. Nỗi sầu đời của nó hẳn chìm xuống đáy hồ và ngủ luôn dưới đó.Nhưng tôi không buồn quan sát Biền. Nó chẳng đáng để tôi ngắm nghíạ Tôi đảo mắt tìm đóa quỳnh của tôị Tôi nhớ khi nãy Quỳnh Như mặc áo tắm màu hoa tím. Nhưng chiều nay có một tá con gái cũng bày đặt mặc áo màu tím hoa để làm khổ tôị Dòm dáo dác cả buổi, tôi mới phát hiện Quỳnh Như đang thong thả bơi dọc mé hồ, sát về phía tôị Nó bơi ếch, nhô lên hụp xuống, tóc bết vào vaị Những lần nó trồi đầu lên, gương mặt đẫm nước của nó loang loáng dưới nắng chiều trông xinh tệ. Quỳnh Như dễ thương như thế, trách nào thằng Biền chẳng khoái đi theo … xách dép cho nó.Trước nay tôi chuyên đi theo Biền, đóng vai tà-lọt. Nó làm gì tôi làm nấỵ Nó vui, tôi vui ké. Nó buồn, tôi buồn theọ Nhưng hễ thương con nhỏ nào, nó bắt tôi đứng xa xa, không được thương giùm. Lần này, tôi mặc xác Biền. Chẳng lẽ nó biết thương biết nhớ, còn trái tim tôi bằng bê tông cốt thép? Hơn nữa, hôm nay Quỳnh Như đâu có thèm ngó tới mặt Biền. Nó chỉ để ý … tôịTôi tưởng tượng lung tung, không dè trúng phóc. Quỳnh Như có tài “thần giao cách cảm”. Ðang bơi lõm bõm dưới nước, chợt đọc được ý nghĩ tuyệt diệu trong đầu tôi, nó vội vã leo lên bờ và sau khi nhìn quanh quất, nó rảo bước về phía tôịRồi hệt như trong những câu chuyện thần tiên có hậu của Andersen, Quỳnh Như nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi, lặng lẽ vuốt tóc. Tôi bỗng thấy ngộp thở như đang lặn dưới đáy hồ. Phải cố lắm mới ngăn mình đừng hắt xì hơị– Anh Tưởng nè !Một âm diệu du dương bất ngờ vang lên, dịu dàng không thể tả. Tôi tưởng như tôi đang nghe tiếng chim hót … trong bụi mận gaị Tôi quay lại và bắt gặp Quỳnh Như đang mỉm cười nhìn tôị Nếu tôi nhớ không lằm thì từ nãy đến giờ Quỳnh Như chưa hề ban cho Biền một nụ cười làm vốn. Nó chỉ nhìn Biền nhếch mép khinh bỉ. Thế mà bây giờ nó “cười tình” với tôị Răng nó lại không sún như tôi nghĩ. Răng nó đẹp mê hồn.– Gì vậy Quỳnh Như ?Tôi hỏi giọng còn trữ tình còn hơn Roméọ– Bạn anh ấy mà !– Biền ấy hả ?– Ừ.– Biền sao ?Tôi hỏi mà bụng giật thon thót, cứ sợ Quỳnh Như nhờ tôi làm mai Biền cho nó.Dường như Quỳnh Như đọc thấy nỗi lo trong mắt tôi nên nó phán một câu nghe mát lòng mát dạ:– Ảnh ăn nói sao nghe sỗ sàng quá chừng!Tôi thở phào một hơi và khoái chí “đế” thêm:– Ừ, cái thằng đó xưa nay vậy ! Tính nó thô lỗ cục súc lắm !Nói xong, tôi bỗng giật mình. Tôi nhớ ra mồm mép của Quỳnh Như đâu có thua gì Biền, thậm chí còn có phần lấn lướt. Hôm qua chẳng phải nó đã “xực” Biền tối tăm mặt mũi đó sao ?Nó bảo tên biền dở ẹc. Nó so sánh Biền với ễnh ương. Nếu xét về đẳng cấp “sổ sàng” và “thô lỗ”, nó xứng đáng là sư phụ Biền. V