
hả? Công ty không có việc cho anh làm à?
– Hờ hớ, cô lo cho công ty tương lai của cô sớm thế kia à. Yên tâm, Hoàng Vũ này không tranh với đàn bà đâu. Cho cô đấy. Lên xe đi, tôi có chuyện cần hỏi!
Linh nhớ lại ngày hôm kia, cô nhìn chiếc xe hào nhoáng bằng ánh mắt lộ rõ sự căm ghét:
– Xin lỗi, tôi còn có việc. Không có thời gian để đi xe, nói chuyện với anh đâu.
Nói rồi cô bước qua Vũ, chân bước vội vã. Vũ “nhẹ nhàng” nắm lấy tay cô… bóp chặt… và cười, vẫn nụ cười nhạt nhẽo:
– Tôi không ở đây đợi từ 5 giờ sáng để cho cô chạy đi như thế đâu nhá.
Vũ vừa nói vừa kéo Linh đi như lướt trên mặt bê tông ửng nắng.
– Buông ra, anh điên à! Buông ra!
Gương mặt Linh đỏ bừng vì giận… méo mó. Cô ra sức giật tay khỏi Vũ… Vô ích.
– Không ai dạy cô là khi bị một thằng đàn ông nắm tay kéo đi, thì tốt nhất là buông lỏng cơ cho nó kéo… Nếu không muốn bị méo luôn tay, gãy xương các thể loại… Nhớ đấy!
– Sao anh cứ tìm đến tôi để điên thế hả? Về mà điên với cô vợ tương lai của anh ấy! Chị ta đang đợi tôi đó…
Linh cắn môi, cô vừa phạm một sai lầm nguy hiểm, hoàn toàn vô ý. Vũ buông tay, anh chằm chằm nhìn vào mắt Linh, đôi mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên:
– Cô nói gì? Nói lại ngay!
Linh vẫn bậm chặt môi, mặt cúi gằm xuống, trán nhíu lại… im lặng. Tạm thời Linh chưa nghĩ ra giải pháp gì hay hơn.
– Mình Nguyệt gặp cô? Nói đi? Ở đâu? Gặp làm gì? Tại sao? Các cô vẫn thường gặp gỡ?
Vũ điên cuồng lắc mạnh hai vai Linh, khiến người cô rung lên bần bật. Linh như con cún con bị dồn vào thế bí, không dám nhúc nhích, cô cảm nhận rõ mức độ đáng sợ của thông tin mà cô vừa tiết lộ.
Có tiếng chiếc xe phân phối vút ga, phi lên lề đường, tiếng động cơ tắt dần:
– Bỏ cô ấy ra!
Là Hoàng Anh! Anh tiến lại, đẩy tay Vũ ra khỏi Linh. Trong thế bất ngờ Vũ hơi chới với, bước chân lùi lại, tay bứt khỏi vai Linh. Vũ cũng không có ý định níu kéo, anh đứng nhìn Hoàng Anh cài dây mũ bảo hiểm cho Linh rồi cả hai vút đi.Tiếng động cơ phá vỡ cả bầu không khí buổi sáng vốn bình lặng.
“Tại sao Nguyệt lại gặp Linh, lại không phải lần đầu. Nguyệt biết điều gì đó. Điều gì anh không biết?”
Tâm trí Vũ đảo điên, mọi thứ gần đây cứ xảy ra như một vở kịch. Và Vũ hoàn toàn không kiểm soát được. Có một nút thắt nào đó cho tất cả những chuyện này mà anh đã bỏ qua… hoặc không được phép biết. Nhưng Nguyệt, chính cô ấy cũng giấu anh. Vũ thật sự không hiểu.
Vũ chìm sâu trong suy nghĩ, đôi mặt vẫn xoáy vào con ngõ hun hút Linh vừa bước ra… Hoàn toàn vô thức. Vũ không kịp nhận ra ánh mắt Linh ngước lại khi chiếc xe máy đang lao đi, ánh mắt ấy có thật nhiều điều để nói!
*
Ánh mắt Linh đang chới với nơi một ngã rẽ. Nãy giờ, cô vẫn cố ngước lại nhìn anh. Hình ảnh Vũ lặng đi bên chiếc xe, bất động. Cái im lặng làm Linh thấy sợ. Cô chạnh lòng trước ánh mắt hoang mang, trước sự hối thúc đầy tuyệt vọng của anh. Hóa ra có rất nhiều điều anh không được phép biết. Hóa ra anh cũng đang sống trong rất nhiều những tổn thương rình rập. Còn Nguyệt, hình như cô ấy biết rất nhiều và luôn chủ động dàn xếp tất cả theo cách của riêng cô ấy. Tại sao cô ấy lại giấu Vũ? Cô ấy là ai trong câu chuyện của người lớn. Và cái danh “con dâu bà chủ tịch” có ý nghĩa gì hơn thế? Ôi trời, Linh đang dính vào chuyện gì nữa đây? Cả một đống lùng bùng rắc rối! Tiếng động cơ phát ra từ chiếc xe cào cào khủng bố của Hoàng Anh vẫn vang lên từng tiếng một, khô khốc, nhàm chán và đứt đoạn. Linh hơi khó chịu. Cô đang ngồi rất sát anh, đôi tay còn nắm hờ lấy vạt áo anh. Bờ vai của anh cũng thật chắc chắn. Nắng đã bắt đầu phủ xuống những con đường. Áo Hoàng Anh lấm tấm mồ hôi. Tấm lưng hiện ra sau lớp vải hiện về trong Linh những cảm xúc rất riêng. Linh thích ôm một ai đó từ phía sau. Thích được ngắm nhìn một tấm lưng thật vững chãi. Với cô tình yêu có thể chỉ bắt đầu từ một tấm lưng không nhất thiết phải đứng gần, ta chỉ nhìn từ rất xa vẫn thấy lòng đủ bình yên và đủ niềm tin bước đến bên. Gió tạt qua, táp nhẹ vào bờ má. Hóa ra cảm giác phóng xe trên đường thú vị đến vậy. Mọi thứ trôi qua nhanh và con người ta được thanh thản trong chốc lát mặc những điều ở lại, mặc những muộn phiền những lo âu. Phút giây này Linh “thèm” được ôm lấy tấm lưng trước mặt, gục mặt vào và đừng phải nghĩ ngợi quá nhiều. Cảm giác thật nhẹ nhàng, dịu dàng như chút mây nhẹ cuối trời, mênh mang, biết là không chạm tới nhưng vẫn cứ muốn được trôi đi cùng mây. Cảm giác êm đềm rất lâu rồi Linh không có được. Cô hoàn toàn quên mất việc anh đang đưa mình đến tận đâu. Có lẽ chẳng cần hay biết. Không khí mát lành đến vậy, trước mặt Linh là bờ hồ mênh mông nước. Những vệt nước như xoắn lại với nhau, lại như đua nhau duỗi ra, loang lổ, sóng sánh trên mặt hồ. Những tia nắng đầu tiên của ngày mới nhẹ nhàng xõa mình xuống lả lướt nơi những vệt nước xanh ngát. Ánh sáng tràn ra lướt nhẹ, quyện vào màu nước trông thật mát mắt nhưng cũng có cảm giác thật buồn. Linh ngồi lặng nơi chiếc ghế đá, tay chạm vào mặt ghế, đầu óc mải miết theo những loáng nước khẽ ngân, miên man nhưng không tập trung cụ thể vào chuyện gì hết.
– Còn thích ăn kem sữa dừa không?
Ho